Thì anh mới biết tôi về
Lần công tác này tôi hoàn tất công việc xong trước kì hạn. Tự mình bắt xe bus về. Mỗi lần con hỏi tại sao không rủ bố đi cùng là tim tôi lại đau đớn. Tôi thấy xe máy của anh vẫn còn dựng ở nhà. Cảnh tượng kinh khủng trước mặt tôi. Cái ngày mà hạnh phúc tan biến ấy đến nhanh như chớp mắt.
San sẻ những công việc gia đình và chăm con cái với vợ. Tôi chỉ ước. Tôi cũng không quên mua tặng anh và con 1 món quà (cũng lâu lắm rồi 2 vợ chồng không còn duy trì lề thói tặng quà cho nhau nữa). Các bạn hãy cho tôi lời khuyên. Nhưng khi bắt đầu bước chân lên đến cầu thang. Thậm chí. Là con gái. Liễu yếu đào tơ. Giày thể thao và balo cho tiện.
Cái cảnh tượng đó. Nách mang đồ đoàn. Tôi không đáp. Tôi để đồ đoàn ở bếp. Sáng hôm 24 đó. Nên không thông báo cho anh biết là tôi về trước. Nó sẽ thế nào đây. Đồ ăn về nhà. Đúng cái kiểu mà ngày xưa anh chê nào là đanh đá. Cuộc sống gia đình tưởng chừng vô cùng hạnh phúc khi lúc nào anh cũng là người chồng biết chiều chuộng.
Tôi hết sức hạnh phúc khi tìm thấy một người hợp ý với mình đến vậy. Anh ta đang tự vả vào mồm mình khi quan hệ với cô gái ấy. Tô sơn chát phấn đầy mặt… mà giờ đây. Vì công việc. Rằng đâu phải anh yêu hoa hậu đâu mà cần tôi ăn mặc. Tim mình lúc ấy như bị ai nắm lấy vào bóp chặt lại.
Nào ngờ. Và chạy lên phòng 2 vợ chồng tìm anh. Nên kiếp này. Tôi thực thụ choáng khi thấy đồ lót. Thậm chí còn thích chí. Tôi chỉ nhớ. Chắc tôi sẽ đỡ thống khổ hơn. Nũng nịu mà thẳng như ruột ngựa của tôi. Tôi về đến Hà Nội. Đủ đến khi tôi đi công tác về. Tôi đã từng thầm nghĩ. Còn bố thì không có bên cạnh. Đẩy cửa vào. Nhưng còn con tôi.
Thôi. Nhưng nghĩ đến việc sống chung với người bội phản như anh tôi không chịu được. Tôi quyết định dẫn con ra ngoài thuê một nhà nghỉ để có thể bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện.
Còn mọi khi lúc nào về tôi cũng gọi cho anh để anh đến đón tôi. Lúc nào cũng quần bò. Chải chuốt cầu kì. Tôi lại thấy rùng mình. Tôi có được cuộc sống hạnh phúc bên anh. Nên muốn về sớm tạo bất thần cho chồng con.
Tôi mới quả cảm. Cả hoa nữa để tạo không khí gia đình. Nghĩ lại những lần anh chạm vào tôi. Anh bảo thích cái phong cách bụi bặm của tôi. Váy vóc của phụ nữ và áo xống của chồng vứt từ chân cầu thang lên đến cửa phòng ngủ. Vậy là tôi tay xách. Tôi nghĩ chắc hẳn anh sẽ sửng sốt lắm. Bởi lẽ. Đến mức mà tôi bước vào phòng. Thích cái kiểu không mè nheo. Quá tức giận.
Chỉ là do tôi hoa mắt hình dung ra. Tuy nhiên. Tôi phải luôn đi xa nhà (Tôi làm bên thi công xây dựng). Điệu chảy nước. Tôi nghĩ là kế hoạch bất ngờ của mình phá sản rồi. Rằng chắc kiếp trước mình ăn ngồi dưng đến nỗi nào.
Nhưng người chả động đậy được gì cả. Thấy tôi về. Những ngày mới yêu nhau. Nên chả mấy khi tôi ăn diện như những chị em công sở. Vừa mở của. Khi mẹ cứ đi công tác suốt. Tôi quyết định sẽ chia tay. Mặc áo quần xong. Sao anh ta dám đưa người con gái khác về rồi làm chuyện ấy ở đó chứ? Thà anh ta ra ngoài nhăng nhít.
Rồi tôi đi thẳng ra chợ mua đồ ăn. Anh xin tôi tha cho sự phản bội của mình. Họ còn chẳng biết.
Mặc dầu trong lòng tình cảm tôi dành cho anh vẫn còn đó. Anh và tôi lấy nhau đã suýt soát gần 7 năm nay.
Cái giường mà tôi và anh vẫn ngày ngày ngủ chung đó. Lại làm công việc khô khan của đàn ông. Tôi muốn làm một bữa bất thần cho 2 bố con vào dịp Giáng sinh. Con anh cũng mang sang nhà láng giềng gửi. Tôi chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho 2 bố con anh ở nhà.
Anh cũng khóc. Tôi đánh vào người chồng mấy cái. Vì cô vợ khô khan của mình hôm nay tự nhiên lãng mạn thế. Chỉ cảm thấy cả thế giới này như đang phản nghịch lại mình. Cũng như bao lần đi công tác khác.
Tôi cảm thấy ghê tởm anh. Để tiện bề thoải mái với nhân tình. Còn cô người tình của anh ta nữa. Ảnh minh họa. Anh trố mắt ngạc nhiên vì anh không nghĩ bữa nay tôi đi công tác về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét