Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Duyên dáng kỳ lạ Nữ sinh miền Tây.

6/ Nguyễn Thị Trúc Giang (SN 1992- Trường Đại học Tây Đô) tả vừa dịu dàng vừa sáng ý với phần trả lời câu hỏi của Ban giám khảo

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

Các thí sinh đã thể hiện sự bá, dịu dàng, tha thướt của “người đẹp Tây Đô”

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

9/ Thí sinh Huỳnh Thị Thảo (Sn 1993- Trường Đại học Tây Đô) với nụ cười báng, hồn nhiên

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

Dưới đây là một số khuân mặt tại cuộc thi: 1/ Thí sinh Võ Thị Ngọc Diệu (SN 1994, Trường Cao đẳng Cơ điện và Nông nghiệp Nam bộ) xin tươi trong chiếc bà ba đặc trưng của người miền tây nam bộ

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

3/ Thí sinh Đoàn Nguyên Vi (SN 1994- Trường Đại học Tây Đô) có bộ mặt duyên dáng 4/ Thí sinh Ngô Ngọc Cẩm Vân (Sn 1993- Trường Đại học Cần Thơ) trẻ trung, nhí nhảnh 5/Đinh Thị Thu Bình (SN 1993- Trường Đại học Cần Thơ), đầy nữ tính, dịu dàng của người con gái miền sông nước

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

Nhãn hàng đế kinh hân hạnh tài trợ cuộc thi này

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

8/ Thí sinh Tô Hải Bình (SN 1993- Trường Đại học Cần Thơ) với nụ cười duyên núm má đồng tiền

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

2/ Nguyễn Kim Ngân (SN 1994- Đại học Cần Thơ) là khuân mặt khả ái trong vòng sơ tuyển Nữ sinh viên Việt Nam duyên dáng năm 2013

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

7/ Thí sinh Nguyễn Thị Ái (SN 1991- Trường Đại học Tây Đô) tha thướt trong tà áo dài truyền thống

Duyên dáng Nữ sinh miền Tây.

Cứ ở nhà và thương phong cách Việt Nam.

Thầy đứng lớp là một người ưa di dịch, vì thế, những buổi học luôn được bắt đầu bởi thông báo, câu chuyện du lịch thầy có được, ở mỗi nước khác nhau

Cứ ở nhà và thương Việt Nam

Những gì giản dị nhất, gần ta nhất, luôn đẹp nhất… Hôm bữa, tôi nhắn nhe với một người bạn đang ở Hà Nội, kể về kế hoạch lênh đênh sông nước với miệt vườn, hoa trái ở các tỉnh miền Tây.

Chừng hai tháng trước, em gái tôi nhận được học bổng toàn phần cho khóa học tiếng Anh ở Ireland.

Dẫu sao cũng được tiếng ra nước ngoài du lịch”. Bạn cười khẩy, hỏi nơi ấy có gì để xem, chi bằng phượt Tây Ninh một chuyến rồi bắt bus xuyên biên giới, sang Campuchia du hí. Theo  Thùy Dung (Người Đẹp). Du lịch bụi ra nước ngoài tuồng như đã trở thành công cụ khẳng định đẳng cấp thay vì một thú vui như nó vốn vậy.

Không phải tôi không yêu tổ quốc của khu đền thờ Angkor Wat, không phải tôi không muốn “vượt biên” và làm dày thêm kinh nghiệm du lịch của bản thân mình.

“Vào tới Hồ Chí minh mà không ghé Cam là hơi phí. Người dân địa phương như bạn đâu nhất định phải đặt chân vô.

Bạn bảo, những nơi như thế (bao gồm: nhà thờ Đức Bà, Bưu điện thị thành, Dinh Thống Nhất,…) đều dành cho khách du lịch. Và lần trước tiên trong đời, em thấy hộ chiếu, giấy thông hành, vé tàu bay, xuất nhập cảnh… là những trải nghiệm thực sự đáng hổ ngươi. Bay thật cao, đi thật xa để làm gì khi ta không biết mảnh đất quê nhà hình trạng ra sao? Bay thật cao, đi thật xa để làm gì khi ta chưa có được nền tảng ban sơ để so sánh và học hỏi? Bạn tôi bảo, với cùng một số tiền, bạn sẽ chọn bay sang Malaysia và du lịch một cách tiết kiệm, hơn là bro 2h đồng hồ để vào Sài Gòn, hoặc quanh quẩn nơi nào đó trong giang sơn Việt Nam.

Kiếm thêm bộ dấu xuất nhập cảnh cho hộ chiếu thêm phần sang chảnh đi cưng. Đó phải chăng là lý do không ít người hùng hổ xách ba lô lên và đi, đến một xứ sở nào đó khác và gọi thảy những thứ nghe, nhìn và trông thấy được bằng từ “dễ thương”, “đặc biệt”, mà đâu biết rằng chúng hiện diện mỗi ngày ở nơi họ đã từng sống? Dẫu biết một status hay dòng check-in cho thấy đang ở nước ngoài sẽ “câu khách” hơn trăm nghìn chữ nói đang ở Việt Nam, tôi vẫn chấp thuận gác lại kế hoạch phượt các nước trong khu vực Đông Nam Á, để thực hành mong ước sống và làm việc ở tuốt tuột các đô thị trên sơn hà.

Tôi cũng biết một cậu bạn khác, người từng đặt chân tới Singapore và ca tụng hết lời hệ thống xe bus hai tầng ở đó mà không biết rằng xe bus hai tầng đã xuất hiện trong tỉnh thành nơi cậu đang sống, một thời gian khá dài.

Chưa bao giờ tôi hối hận khi đã tự nói với mình, sau buổi học về Việt Nam hôm ấy, rằng “Cứ ở nhà và thương Việt Nam, cho hết!”.

Tôi quen một cô bạn sống ở Sài Gòn suýt soát gần sáu năm, nhưng chưa một lần đặt chân vào bên trong Bưu điện thị thành, dù đã chạy xe qua khu vực ấy cả trăm lần. Hai năm trước, thầy tới Việt Nam, ấn tượng hơn cả với hình ảnh cao nguyên hùng vĩ trên Đồng Văn, với buổi lặn ngắm san hô ở đảo Chàm… Em đã lắc đầu và nói “Em không biết” trước quờ quạng những địa điểm ấy.

Du lịch bụi ra nước ngoài chừng như đã trở thành phương tiện khẳng định đẳng cấp thay vì một thú vui như nó vốn vậy. Em vẫn nhớ như in vẻ mặt kinh ngạc của thầy khi nghe em kể đã từng du lịch Hàn Quốc, Nhật Bản, Indonesia,… nhưng lại chưa một lần ghé Hà Giang, Hạ Long,… ở quê nhà.

“Sính ngoại” dường như đã ăn sâu trong máu của một bộ phận không nhỏ những người trẻ bây giờ. Chỉ là, đến Campuchia như một “cột mốc” đánh dấu sự “sang chảnh” vì đã dám vượt biên, là điều tôi chưa từng nghĩ đến. Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn,… những nơi tôi đã sống, đã làm việc, đã thương và đã yêu.

Và tôi biết, chỉ khi hiểu thật rõ và yêu thật say đất nước của mình, người ta mới có thể nhận ra những đặc điểm đặc trưng khi tới thăm vùng đất khác.

NS hài thắng lợi - trở thành diễn viên hài nhờ… “Kiếm vợ đặc biệt ba miền”.

Niềm vui của mình là gia đình, hạnh phúc là gia đình và cả sự nghiệp cũng là gia đình

NS hài Chiến Thắng - trở thành diễn viên hài nhờ… “Kiếm vợ ba miền”

Thắng lợi là một nghệ sĩ khá giản dị  ,   không màu mè    Giới nghệ sỹ bảo anh là nghệ sỹ N trong 1, tức là anh có khả năng viết kịch bản, các bài vè trong vở diễn, hát, diễn xướng… cái gì cũng biết. Từ đó tôi bắt đầu chuyển sang con đường hài kịch và thấy mình mê say với nó.

Đây là khiếu của anh hay do bản thân tập tành mà có?   năng khiếu chỉ là một phần, bản thân tôi cũng phải tìm tòi học hỏi rất nhiều theo thời kì. Mọi người trong nghề vẫn kể cho nhau nghe cái giai thoại lần đầu anh đi diễn, đứng trong cánh gà cứ lúng ta lúng túng, run lẩy bẩy và định bỏ về.

Đó là cái đẩy để tôi đi lên trên con đường sự nghiệp của mình. Tôi rất yêu mến họ nên những vai diễn luôn gắn liền với hình ảnh của những người cần lao khó nhọc, đó là gu của tôi.

Thế mà tôi lại nghe nói cái duyên với hài của anh bắt đầu bằng một lần tắc đường ngang Hãng phim truyền hình nên rẽ vào xin gặp NSND Khải Hưng xin được diễn thử?   Thì đúng là như vậy mà.

Vợ chồng anh đi lên từ hai bàn trắng tay, điều gì ở chị khiến anh nể phục nhất?   Đó là sự thẳng thắn, quyết đoán và tháo vát, linh hoạt cộng thêm cả sự giản dị. Mọi người bảo anh đi diễn luôn có vợ bên cạnh, rồi các con, và cả bà giúp việc nữa.

Anh có ý định lấn sân sang ca hát không?  Ngày xưa tôi có học thanh nhạc, giờ là một nghệ sỹ hài nhiều lúc thấy nhớ, nên phối hợp cả hai. Khi đã có gia đình ấm cúng tôi mới toàn tâm dành thời gian cho sự nghiệp của mình. Và tôi thấy bạn diễn nào cũng hợp cạ với mình cả, vì quơ các bạn diễn đã cho tôi rất nhiều, đó là cách diễn, sự sáng tạo và sự yêu nghề.

Cảm ơn toàn bộ các bạn đồng nghiệp đáng yêu của tôi. Đó là chỗ dựa kiên cố nhất mỗi khi gặp sóng gió. Nếu cả hai đều được khán giả đón nhận thì tôi sẽ đấu phát huy. Từ anh quân nhân ở Ban chỉ huy Biên phòng Hà Giang, bỗng một ngày anh xuất hiện trên chương trình Gặp nhau cuối tuần và sau đó như một mối nhân duyên, thắng lợi đi theo nghiệp diễn và đến giờ anh là một trong những gương nghệ sỹ hài được khán giả yêu thích…   thắng lợi này, anh tốt nghiệp trường Nghệ thuật quân đội chuyên ngành thanh nhạc rồi đầu quân về Đoàn nghệ thuật biên phòng.

Tại sao sau đó anh lại ra quân?   Tôi rất yêu màu áo lính, nhưng vì cảnh ngộ gia đình mà phải dở dang mong ước của mình.

Tôi đã liều mình đi vào xin bảo vệ cho gặp đạo diễn song song cũng là giám đốc Khải Hưng, xin được tham gia một tiết mục trong chương trình Gặp nhau cuối tuần. Có vẻ như anh được ông trời ưu ái cho quá nhiều thứ?   Tôi không dám nhận mình là con người đa năng như thế, nhưng theo tôi đã là người nghệ sỹ yêu nghề thì mình có thể tận dụng hết thảy những gì mình làm được. Kịch bản của tôi thường do chính tôi viết.

Trong các tiểu phẩm của anh, đôi khi có xen lẫn vài đoạn ca nhạc do chính anh trình bày. Thực tại là vào tháng 4 năm 2001 chương trình "Gặp nhau cuối tuần" phát sóng, lúc đó có nhiều khán giả viết kịch bản tham dự. Sau đó thì được độc tấu cái “Kiếm vợ ba miền” đấy. Thời kì ấy tôi đang công tác ở bộ chỉ huy biên phòng tỉnh Hà Giang, sau đấy đoàn nghệ thuật quân nhân biên phòng đánh công văn xin về.

Đi diễn thì xong việc là về ngay, nên vợ tôi cũng hiểu là tôi lấy đâu ra thời kì mà riêng tư… Lấy gì để mà ghen

NS hài Chiến Thắng - trở thành diễn viên hài nhờ… “Kiếm vợ ba miền”

Anh có thể san sẻ một chút về kỷ niệm ấy không?   Đúng là lần đó tôi không thể nào quên vì nó là cảm giác trước hết bước vào nghiệp diễn, đến tận hiện tôi vẫn lâng lâng mỗi khi nhớ lại lúc Vân Dung và anh Quang Thắng đẩy tôi ra sàn diễn.

Tôi cũng viết tiểu phẩm Kiếm vợ ba miền rồi đặt vấn đề với ban biên tập, họ đồng ý và lần trước nhất tôi độc tấu một mình. Anh được biết đến và nổi tiếng với khả năng tấu hài (không phải diễn hài) rất đặc biệt. Tôi chỉ đưa gia đình đi cùng khi nào ở điểm diễn ấy có danh lam, thắng cảnh, để mọi người được tham quan. Với một tiểu phẩm, anh phải tập bao lăm lâu và anh thường lấy chất liệu ở đâu? Tôi phải mất 2 ngày để nhớ và luyện tập kịch bản.

Anh đã có một thời khó khăn nặng nhọc, cuộc sống thuở sinh viên cũng thiếu thốn đủ đường và anh làm sờ soạng mọi việc để có thể theo học tử tế. Trời chỉ cho một phần nào đó thôi, còn lại phải tự mình khổ luyện học hỏi tìm tòi sáng tạo thì mới thành công.

Vậy nhưng anh lại lấy vợ rất sớm? Điều này có vẻ hơi nghịch lý vì với tâm lý của một người đàn ông thì bao giờ cũng lo cho sự nghiệp trước, khi công nên danh toại mới nghĩ đến chuyện lập gia đình?   Có thể với nhiều người là sớm nhưng đối với tôi, tôi mong ước có một gia đình vì chưng đó là nơi giúp tôi vơi đi những toan lo, nặng nhọc.

Hôm đó tôi đưa em trai tôi xuống trường học khi đi qua hãng phim Truyền hình Việt Nam thì bị tắc đường. Bây chừ anh có nhà lớn, có xe 4 bánh, nhưng nhìn anh diễn vẫn thấy ẩn sâu trong hình hài Chiến Thắng là nét khắc khổ. Dường như “dấu vết” của một thời nặng nhọc vẫn chưa thoát khỏi anh?   Đúng vậy! Vợ chồng tôi đi lên từ nghèo khổ nên rất hiểu cảnh ngộ của những người cần lao khó nhọc.

Tôi học được vơ ở các bạn ấy. Trước đây, khi chưa lừng danh, xem hài anh mê nhất nghệ sỹ nào? Giờ anh đã có danh có phận trong giới nghệ sỹ hài, người nào anh thấy hợp cạ với mình nhất? Người nào anh thấy mình học được nhiều nhất?   Trước đây khi chưa nổi danh tôi thấy nghệ sỹ hài nào trên truyền hình tôi cũng mê.

Đó là anh muốn mọi người cùng đi hay vì vợ hay ghen nên anh phải đưa mọi người đi cùng?   Cũng như tôi đã nói ở trên, gia đình là quan trọng nhất, gần 40 tuổi rồi còn gì.

Đạo diễn Khải Hưng đã thử khiếu của tôi và ông chấp thuận cho tôi dự Chương trình.

Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện hôm nay!    Hà Thu. Thế nhưng nghệ sỹ Vân Dung và nghệ sỹ Quang Thắng đẩy anh ra… run quá anh cứ đánh liều diễn và rất thành công.

Lấy vốn từ cuộc sống đời thường, đó là chất liệu của tôi. Lần đấy (tức tháng 4/2011 ấy) tôi được nghỉ phép về với gia đình. Đó là phối hợp một công đôi việc mà, chứ công việc của tôi bận lắm lấy đâu ra thời gian để thường xuyên đưa gia đình đi chơi như vậy.

Tôi không ngờ chính nhờ chương trình ấy mà tôi có được như ngày hôm nay. Tôi phải cảm ơn đạo diễn Khải Hưng nhiều, bởi chính ông là người trước hết đã phát hiện ra tôi. Tôi rất sợ sự đơn chiếc.

Nghe nói khi đang là sinh viên năm thứ hai anh đã lấy vợ, có vẻ hơi sớm nhỉ?   Lấy vợ phải lấy liền tay, chớ để lâu ngày kẻ khác dắt đi (cười).

Khóc cười khác biệt xuất khẩu lao động.

Cũng như Đinh Văn Xui, Hoàng là 1 trong 35 thanh niên ở xã Sơn Cao tham gia XKLĐ

Khóc cười xuất khẩu lao động

Không ít hộ còn thừa tiền gửi tằn tiện. “Đi được 2 năm, em phải về vì lý do sức khỏe nhưng cũng kịp trả nợ vay ngân hàng, dành dụm được chút ít xây cái nhà này. Chị kể: Năm 2009, anh Phạm Văn Sơn (chồng chị) quyết định vay 24,3 triệu đồng, tiền lãi phải trả 157.

Thế nhưng, khi qua bên đó làm được 1 tháng thì hết việc, phải trở về. Đằng này, làm rất nhiều nhưng lương chủ không trả hoặc trả rất chậm. “Do vậy, theo tôi, các cơ quan quản lý quốc gia phải yêu cầu công ty môi giới XKLĐ phải quy bổn phận bồi thường hẳn hoi trong những trường hợp như thế này để bảo vệ lợi quyền cho người cần lao” - bà Lan nói.

Từ khi có chồng đi XKLĐ đến nay, gia đình chị Phạm Thị Đúp vẫn phải sống trong nhà lụp xụp, lại ôm khoản nợ lớn Bà Lan dẫn chúng tôi đến căn nhà chị Phạm Thị Đúp ở xã Ba Vì, huyện Ba Tơ, có chồng đi XKLĐ. Chứng cứ là từ đầu năm 2012 đến nay, người cần lao không đăng ký đi XKLĐ ồ ạt như các năm trước đó nữa.

Giữa miền sơn cước, căn nhà cấp 4 của ông Xong khá khang trang so với hàng chục căn làm bằng những tấm phên tre trét đất lụp xụp khác. Tiền lãi, tiền vay mỗi ngày chồng chất thêm. “Trước đây, gia đình tôi thuộc hộ nghèo, không có gạo ăn. Đừng chăm bẵm vào Malaysia Ông Võ Duy Yên, Giám đốc trọng điểm Giới thiệu việc làm (thuộc Sở LĐ-TB-XH tỉnh Quảng Ngãi), cho biết ngoài việc thẩm định đối tác, để đích thực giúp người dân xóa đói giảm nghèo theo đúng chủ trương, cần phải vỡ hoang nhiều hơn các thị trường lao động tiềm năng như Nhật Bản, Hàn Quốc, các nước châu Âu chứ thị trường lao động như ở Malaysia khá cập kênh, khó lòng giúp người đi XKLĐ thoát nghèo thực sự.

Cay đắng trở về Theo bà Đinh Thị Phương Lan, Phó trưởng Phòng LĐ-TB-XH huyện Ba Tơ, từ khi khai triển chương trình XKLĐ theo Quyết định 71 của Chính phủ, nhiều gia đình trong huyện có người đi XKLĐ đã thoát nghèo nhưng còn không ít hộ lâm vào khó khăn, phần lớn thuộc diện “trả về sớm”. Những trường hợp này cốt tử không bảo đảm sức khỏe, cũng có những người tự tiện bỏ về nhưng phần nhiều sau khi trở về phải gánh nợ dầm dề.

Nếu cực mà có tiền thì mình cũng ráng. Ngoại giả, vợ chồng ông Xong còn khoe đã gửi tiện tặn được 60 triệu đồng, nợ vay cho con trước khi đi XKLĐ cũng đã được trả hết. Chỉ có một số ít, khoảng 68 lao động, vì lý do sức khỏe phải trở về trước hạn nên đang gặp khó khăn, chưa trả hết nợ vay nhà băng. Hòng cho biết theo hợp đồng phải đi 3 năm nhưng khi đi được 2 năm, anh phải trở về vì điều kiện làm việc bên Malaysia khôn cùng khắc nghiệt.

Từ khi trở về, Hòng đi làm mướn kiếm sống, còn vợ Hòng hằng ngày đi chăn trâu. Từ khi thằng Xui đi XKLĐ thì nhà tôi không còn nghèo nữa. Trong nhà cũng đầy đủ những tiện nghi như tủ lạnh, máy giặt, ghế salon… Ông Xong cho biết có được nhà cửa và những vật dụng này đều là nhờ tiền của con trai là Đinh Văn Xui gửi về sau gần 3 năm đi XKLĐ ở Maylaysia

Khóc cười xuất khẩu lao động

Ở các xã Ba Vì, Ba Xa, Ba Tiêu (huyện Ba Tơ) hay Sơn Bua, Sơn Mùa, Sơn Tân (huyện Sơn Tây)… cũng vậy, nhiều gia đình nhờ có con em đi XKLĐ đã tạm thoát khỏi cảnh nghèo khó liên miên. Đời sống có khá lên Theo số liệu thống kê của Sở LĐ-TB-XH tỉnh Quảng Ngãi, toàn tỉnh có 6 huyện miền núi dự XKLĐ với tổng số lao động xuất khẩu trong 3 năm khoảng 4. Theo bà Đinh Thị Phương Lan, những trường hợp trở về trước vận hạn đều do điều kiện làm việc, an ninh bên đó còn phức tạp, làm trái việc so với giao kèo dẫn đến nhiều người chán chường… Trong khi đó, vì không có ràng buộc bổn phận ở các công ty môi giới nên đã ảnh hưởng đến tâm lý, kinh tế của những người đi XKLĐ.

000 đồng/tháng, từ nhà băng Chính sách để đóng lệ phí đi XKLĐ sang Malaysia. Cướp bóc bên đó cũng xảy ra thẳng tắp nên rất nhiều người bỏ về” - anh Hòng nói.

Hộ ông Đinh Văn Xong khá lên nhờ có con đi XKLĐ Gần đó là nhà của anh Đinh Văn Hoàng cũng khang trang không kém. Mỗi ngày phải làm việc từ 12 đến 14 giờ, lương quy đổi sang tiền Việt Nam khoảng 3 triệu đồng. Ông Võ Hữu Thịnh, Trưởng Phòng LĐ-TB-XH huyện giang san, cho biết toàn huyện có tổng cộng 340 người tham dự XKLĐ.

Thằng Xui đi được gần 3 năm rồi và gửi về tổng cộng 120 triệu đồng để xây nhà” - ông Xong cho biết. Kỳ tới: Ngập trong nợ nần.

000 người. Sau khi về, khoản nợ trên không trả được. Chuyện xảy ra ở các huyện miền núi tỉnh Quảng Ngãi, sau 3 năm khai triển xuất khẩu lao động (XKLĐ) theo Quyết định 71/2009/QĐ-TTg của Chính phủ nhằm xóa đói giảm nghèo. Khoản tiền 24,6 triệu đồng vay ngân hàng làm phí đóng XKLĐ đến nay vẫn chỉ mới trả được một nửa, nửa còn lại chưa trả được phải đóng lãi ngay cho nhà băng… Theo thống kê của UBND huyện Ba Tơ, trong 3 năm triển khai chương trình XKLĐ, toàn huyện có 315 người XKLĐ, trong đó có 42 người bị trả về sớm.

Hao hao là trường hợp anh Phạm Văn Hòng ở xã Ba Vì, cũng đi XKLĐ sang Malaysia và trở về trước hạn giao kèo. “Không phải vì cực khổ mà mình trở về. Em mong sang năm sẽ có dịp đi tiếp chứ ở vùng quê núi non này không biết làm gì cho có nhiều tiền” - Hoàng san sẻ.

Hồ hết các trường hợp đi XKLĐ đến nay cơ bản thoát nghèo, đời sống khấm khá. Trong căn nhà phên tre của chị Đúp không có cái gì đáng giá ngoài một chiếc tivi nhỏ đặt giữa nhà. Giữa tháng 12-2012, chúng tôi tìm đến nhà ông Đinh Văn Xong ở thôn Làng Mon, xã Sơn Cao, huyện giang sơn - Quảng Ngãi.

Bác Ba Phi - nghệ nhân nói dóc nức tiếng miền Tây.

Đối với con trai Nguyễn Tứ Hải, mẹ ông này gặp Ba Phi rồi mang bầu trong những lần Hương quản Tế cho rể chở cá bán cho vựa ở Mỹ Tho

Bác Ba Phi - nghệ nhân nói dóc nổi tiếng miền Tây

Mẹ tranh chấp đất với các con, tòa đã có phán quyết nhưng mẹ tiếp tục khiếu nại", bà Dung cho biết.

Chủ toạ UBND xã Khánh Hải Trần Triều Tiên khẳng định căn do chậm tiến độ xây dựng khu tưởng vọng bác Ba Phi là do gia đình bà Anh chưa giải quyết xong tranh chấp đất. Ở được vài năm, Cà Cham sinh cho Ba Phi 3 người con gái rồi bệnh mất ở tuổi 24. Đúng ra công trình xây dựng cùng lúc với khu tưởng vọng cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu ở Bạc Liêu nhưng vì gia đình tranh chấp đất nên chưa biết bao giờ khởi công", ông Tiên cho biết thêm.

Bác mẹ ông Phi ở Đồng Tháp Mười, bỏ xứ xuống vùng cực Nam giang sơn mưu sinh vào những năm 1880. Lin Ca. Tá điền gọi bà là Ba Lữ nên từ đó về sau mọi người gọi Phi bằng Ba Phi theo thứ của vợ. Trong căn nhà vách tôn nền đất thờ Ba Phi với hai người vợ, di ảnh nghệ nhân đã bị gia chủ giấu mất. Sợ ông buồn, bà Lữ bàn cách cưới vợ cho chồng. Ảnh:  Lin Ca  Không tương hỗ với con gái lớn, bà Anh liền khóa cửa nhà đi đâu không ai rõ.

Di ảnh bác Ba Phi và đường vào khu mộ của ông. Khi Nhà nước đầu tư vào Lung Tràm, lên phương án xây nhà tưởng vọng bác Ba Phi thì mẹ bà xảy ra xung đột với các con vì nghe theo lời con gái thứ tư. Dân miền Tây không xa lạ với bác Ba Phi bởi ông là nhân vật trong văn chương dân gian gắn liền với những mẩu chuyện cười đơn sơ, mộc mạc gắn với đồng bưng, sản vật rừng U Minh

Bác Ba Phi - nghệ nhân nói dóc nổi tiếng miền Tây

Qua khỏi trung tâm xã Khánh Hải, huyện Đầm Dơi (Cà Mau) gần 5 km, cuối con đường nhựa ở ấp Lung Tràm là nơi cố nghệ nhân dân gian Nguyễn Long Phi (bác Ba Phi) sinh sống đến cuối đời. Chuyện kể của bác Ba Phi về sản vật ở Lung Tràm hay vùng rừng U Minh cái gì cũng to lớn, vĩ đại. Mồ côi cha năm 15 tuổi, ông gánh vác mọi chuyện trong gia đình vì là con cả trong gia đình 5 anh em. Cảnh nghèo của con cháu bác Ba Phi giờ tại ấp Lung Tràm nơi Ba Phi lập nghiệp có 3 căn nhà lá đơn sơ, phía sau là mộ nghệ nhân với hai người vợ Trần Thị Lữ và Lữ Thị Cham (Cà Cham).

Ảnh:  Lin Ca  Thấy Phi khỏe mạnh, thiệt thà nên Hương quản Tế giàu nhất vùng nhận vào làm mướn rồi gả ái nữ Trần Thị Lữ kém ông 6 tuổi. Cụ thể như chuyện rắn tát đìa bắt cá, chọi đá làm máy bay rơi, leo cây ớt té gãy chân, le le tập thể dục, cọp vào nhà ăn gia súc nên chủ nghĩ kế bắt chúa sơn lâm xay lúa, tàu rùa chạy nhanh như tàu máy, rắn hổ mây tát nước khô cả đìa cá, lúa nở dưới nước, nếp dẻo đến mức treo được con chó trên xiên nhà, chim chóc bay rần rần che mát cả góc trời, cá rô ăn xoài nhiều nên nấu canh chua không cần dầm me hay chuột vừa chắp tay sau đít vừa hứng lúa.

Thương rể siêng năng, cha vợ cắt đất cho Ba Phi đến 500 mẫu. Sống với vợ cả không có con, đêm đêm Ba Phi kéo đờn não ruột. Khi ấy gia đình cơ cực, ngày đi khai phá tìm miếng cơm manh áo nhưng đêm đến ông dự đờn ca vui vẻ với hàng xóm, được mọi người quý mến bởi tâm tính vui vẻ, khí khái và hay kể chuyện làm lôi cuốn người nghe. "Đường được trải nhựa đến nhà bác Ba Phi cho thấy Nhà nước rất quan hoài đến dự án mang ý nghĩa văn hóa của vùng.

Chiến tranh tao loạn, Ba Phi mất đi hai đứa con gái, người còn lại đang sống ở huyện Trần Văn Thời. Tục truyền khu đất ấy rộng từ ngã ba đường vào xã Khánh Hải chạy dài qua khỏi Lung Tràm. Năm 1884, Nguyễn Long Phi sinh ra tại Rạch Mũi của huyện Cái Nước (Cà Mau)

Bác Ba Phi - nghệ nhân nói dóc nổi tiếng miền Tây

Tiếng cười sảng khoái vui tươi, gắn chặt với đồng ruộng, chim thú, cây rừng; không châm chọc, công kích các tầng lớp thống trị, nhưng giá trị nghệ thuật cao. Ảnh:  Lin Ca  Tại hội thảo quốc tế về chuyện cười dân gian Ba Phi được Bộ Văn hóa - thông báo tổ chức 10 năm trước, các nhà nghiên cứu đều cho rằng giá trị nghệ thuật của tiếu lâm Ba Phi mang đậm phong vị của làng quê Nam Bộ.

Sau đó ông hiến lại cho chính quyền, chừa hơn 50 ha cho con cháu canh tác đến tận hiện nay. Ở tuổi “bẻ gãy sừng trâu”, Phi cao lớn, có sức mạnh hơn trai tráng trong vùng. Mộ của người vợ thứ 3, cũng là mẹ của ông Hải không có ở Lung Tràm vì sinh con được 3 năm, bà bỏ Ba Phi về quê Mỹ Tho (Tiền Giang).

Căn nhà vách tôn nền đất này là nơi thờ nghệ nhân Ba Phi nhưng liền tù tù đóng cửa. Cháu nội bác Ba Phi kể về cảnh nghèo và chuyện tranh chấp đất đai của gia đình. Giận mẹ, bà Dung dựng nhà lá ở riêng, bán nước uống cho khách lỡ đường nhưng quán ế ẩm nên đóng cửa. "Chính quyền vận động mẹ mang di ảnh ông nội đặt lên bàn thờ nhưng không được. Lúc đầu Ba Phi không đồng ý nhưng vợ nhiều lần nề hà nên ông đồng ý sống với cô gái Khmer.

Ông Hải có 5 người con, vợ là bà Nguyễn Thị Anh (81 tuổi) sống một mình vì mâu thuẫn với con gái lớn độc thân là bà Nguyễn Thị Dung. Theo bà Dung, trước khi mất, cha bà đã chia đất đầy đủ cho 2 con gái, 3 con trai và mọi người đều có sổ đỏ.

Lão nông lập đặc biệt bảo tàng tư gia.

Lập bảo tồn để con cháu nhớ mình  Địa chỉ nhà ông Hám ở ngã ba làng La Chữ, phường Hương Chữ, thị xã Hương Trà - Thu hút rất nhiều du khách đến tham quan Sau khi hoàn thành nhiệm vụ công nhân ở chiến khu Dương Hòa, ông lập gia đình với bà Nguyễn Thị Thứ

Lão nông lập bảo tàng tư gia

“Mình làm việc nghĩa là để đền ơn quê hương đã cưu mang gia đình trong những ngày miếng cơm còn xen lẫn với canh rau, củ sắn”, ông Hám nói. Nhìn vào bộ sưu tập, có thể thấy một số vật dụng rất đặc biệt, không biết ông để xen lẫn trong bộ sưu tập nông cụ có ý nghĩa gì như: gồng chân trộm, hầm bí mật, chiếc xe tăng làm bằng vỏ đạn, tiền Đông Dương… đáp thắc mắc của tôi về căn hầm bí mật được đặt trọng thể bên cửa sổ, cụ trầm mặc: “Tui làm theo căn hầm cũ ở nhà tại làng La Chữ.

Con đường ông sửa thuở trước kia giờ đây đã nuôi dưỡng ý chí của hàng trăm con em xã Hương Chữ tiếp nối vào giảng đường đại học. Tham vọng của ông Trần Hữu Hám khi lập “bảo tồn” rất đơn giản là để con cháu nhớ về công sinh thành dưỡng dục, nhớ về nguồn cội cha ông.

Ngày trước, nhà tui đào một cái ngoài vườn, nắp phủ gộc tre, dây khoai, cỏ… Bên trên có hai lỗ thông hơi, dưới đặt ngọn đèn. Bà Nguyễn Thị Thứ, vợ cụ Hám kể: “Con cái trong nhà thấy ba vất vả nên hay biếu ông tiền ăn quà vặt.

Còn những món đồ trong gia đình này là niềm vui tuổi già, tui chỉ để lại cho con cháu nhớ về gia đình, dòng họ mà thôi”. Lão nông hiệp nghĩa  Ông Hám bên cạnh bảo tồn nông cụ của mình tại ngã ba vào làng La Chữ Từ trọng điểm xã Hương Chữ ra quốc lộ 1A để vào Huế duy chỉ có một con đường ở ngay ngã ba La Chữ, làm trước năm 1975. Để giúp cha thỏa chí đam mê, mỗi tháng 9 người con “viện trợ” cho lão gần 1 triệu đồng, vì thế để có tiền mua lại các hiện vật nông cụ lão phải “cân đong đo đếm” rất tận tường.

Đó là thứ quen thuộc trong chiến tranh với nhiều người, lớp trẻ như anh chị chắc là không biết. Người nào không trực tiếp tham gia được thì góp tiền mua nguyên nguyên liệu, mua đất đá, ai cũng muốn góp công sức của mình cho một con đường chung.

Lớn tuổi vậy nhưng ông chạy xe ra Phong Điền, về cửa Tư Hiền, đèo Phú Gia… vèo vèo. Sang trọng gần 10 năm cùng chung sức đồng lòng, con đường vào thôn La Chữ cuối cùng cũng hiện hình. Thích thứ gì mang về thứ ấy nên bảo tàng nhỏ của ông khá phong phú. Giờ, tui “phỏng lại” lớp trên bằng cỏ mượt, có nắp đậy, bên dưới là thùng đạn rỗng.

Sau ngày giải phóng, tuyến đường này xuống cấp trầm trọng, ảnh hưởng rất lớn đến đời sống sinh hoạt và việc học tập của con em làng La Chữ. Những ngày mưa lấy xẻng làm rãnh thoát nước. Minh Ngọc. Ông về cười trừ, khoe mấy thứ mới mua được, thế là huề”. Căn hầm quen thuộc này từng cứu hàng nghìn gia đình tránh khỏi hòm tên, mũi đạn. Qua đêm, nếu đèn tắt, tức thị thiếu khí, phải làm lỗ thông hơi to hơn.

Tiếng lành đồn xa, ngôi nhà nhỏ của ông giờ đã trở nên nơi tham quan du lịch miễn phí cho nhiều du khách trong và ngoài nước.

“Ngó rứa mà hay, nhiều người, có cả khách Tây vô đây họ ưng coi cái ni

Lão nông lập bảo tàng tư gia

Ông nói: “Mình phải làm việc này không chỉ vì niềm ham mê của bản thân mà còn muốn lưu giữ cho đời con cháu ngày mai, sơn hà dù có thay đổi tới đâu thì bọn trẻ vẫn biết về hình ảnh người dân cày Việt Nam một thời lam lũ nhưng rất hào hùng”.

Tui hay càm ràm vì ông cứ lo việc không đâu, chẳng lo nghỉ ngơi dưỡng già. Đến lúc này mọi người mới nhận ra những việc ông Hám làm quả thật rất hữu ích nên cũng tham dự làm cùng ông. Đó cũng là những vật dụng đã gắn liền với đời sống của bà con nông dân từ hàng trăm năm trước.

” Ông Hám cũng chia sẻ thêm: Sau này ông muốn hiến tặng các hiện vật mà ông có được cho bảo tồn Thừa Thiên - Huế, đó sẽ là nơi lưu giữ tốt nhất những nông cụ này cho muôn thuở sau.

Nhiều lúc thấy việc làm của cha mình “chẳng giống ai” mấy đưa con ra can ngăn nhưng ông nằng nặc không chịu. Đó là con đường được làm từ kinh phí của nhiều người mà người trước nhất chủ xướng là ông Trần Hữu Hám. Hai ông bà có với nhau hết thảy 9 mặt con nên cuộc sống rất khó khăn. Ông cụ cả quyết: “Số tiền ấy tui đã từng có.

Sau nhiều tháng làm đường không biết mệt mỏi, hình dáng của một con đường bắt đầu hình thành. Cách đây 12 năm, ông từng bỏ tiền túi 1 triệu đồng mua lại chiếc chuông nhỏ của một gia đình ở Hải Lăng (Quảng Trị) hoặc bộ đồ ăn trầu bằng đồng xưa có tổng trị giá tương đương.

Có hôm tối mò không thấy, cả nhà quáng quàng đi tìm. Một con đường cấp phối rất đẹp làm cho liên lạc đi lại của người dân trong thôn thuận tiện hơn. Ông kể: Một lần vào Huế, ngẫu nhiên nhìn thấy tấm hình của hai cô con gái là chị Trần Thị Lê và Trần Thị Năm vừa học bài vừa đạp nước vào ruộng treo ở một phòng tranh tại đường Phan Đăng Lưu đã thôi thúc ông tìm lại những kỷ vật một thời “thắt lưng, buộc bụng” để nuôi con thành tài.

Được bao lăm ông đi mua đồ về chưng trong tủ. Thấy việc của ông làm giúp ích cho dân, nhiều lần xã đề nghị tuyên dương và chi trả lương nhưng ông không chịu. 18 năm ròng rã ông đi khắp miền quê xứ Huế có khi ra tới Quảng Trị để sưu tầm các mô hình về cái cày, con trâu, hay máy đạp nước, cối giã gạo.

Một số người xem ngỏ ý mua lại vài món nhưng cụ Hám không bán.

Năm có đứa con thứ 4, ông phải rời nhà đi làm đường suốt 10 năm ròng, cực không kể xiết.

Trằn trọc mãi ông Hám vẫn không nghĩ ra cách nào để người dân quê mình bớt khổ khi đi lại trên tuyến đường này. Liên tiếp trong 10 năm từ năm 1980 đến 1990, mỗi tháng ông Hám bỏ ra 2 ngày (ngày 1 và 15 Âm lịch) dùng búa tạ đập nát hết thảy các tảng đá to tướng trả lại mặt bằng cho lòng đường. Người làng vẫn bảo ông là lão nông chơi sang. Đến hiện đã bước qua tuổi 85 khi đi trên con đường bằng phẳng và nhìn 9 người con mình đã “công thành, danh toại” ông mới yên lòng tìm thú vui riêng cho mình.

Sáng kiến Dịu dàng sắc áo bà ba….

Áo bà ba buồn đìu hưu trong câu hò điệu lý từng làm nao lòng sao lữ khách dù chỉ một lần ghé đến nơi đây… Đâu đâu cũng là sắc áo bà ba để rồi có ai đó xa quê, nghe cô ca sĩ nọ ngọt ca “Chiếc áo bà ba trên dòng sông thăm thẳm/ thấp thoáng con xuồng bé nhỏ đến mong manh…” là lại thèm được trở về ngồi xuồng ba lá, trôi bềnh bồng giữa sông nước mông mênh phủ bóng tràm xanh mát… Vũ Thị Huyền Trang. Áo bà ba vương mùi bếp khói, thơm mùi lúa nếp trổ đòng. Áo bà ba lung linh trên sông trăng cho đôi lứa hẹn hò.

Áo bà ba kết hợp với chiếc quần đen dài chấm cổ chân hoặc gót chân đã tôn lên vẻ đẹp, vóc dáng của người đàn bà với chiếc lưng ong nhẹ nhàng, thanh tú, mềm mại. Áo bà ba đượm mùi mồ hôi trong những vụ mùa bội thu rộn rã tiếng cười. Bên cạnh đó, chiếc áo bà ba được xẻ ở hai bên hông tạo sự thoải mái cho người mặc, gần vạt áo có thêm hai túi to khá tiện lợi cho việc đựng những vật dụng nhỏ như cặp tóc, khăn tay, thuốc rê, diêm quẹt, tiền bạc.

Với chất liệu vải đắt tiền hơn như the, lụa. Những người con Việt kiều đến đây sau bao năm vẫn thấy mọi thứ thật hiền hòa, mộc mạc và quá đỗi gần gụi thân yêu. Ngược dòng lịch sử, ta thấy áo bà ba xuất hiện trước hết ở Nam Bộ thời kỳ Hậu Lê. Còn các cô, các bà thì chọn màu mạ non, xanh lơ nhạt. Áo bà ba vốn là áo không cổ, được may bằng loại vải một, vải ú, vải sơn đầm…rất mau khô và dễ giặt.

Ngoại giả, người ta còn sáng tạo các kiểu cổ lá sen, cánh én, đan tôn. Sau này áo bà ba được đàn bà thị thành cải tiến, vừa dân tộc, vừa đẹp và đương đại hơn, không thẳng và rộng như xưa, mà được may hẹp, nhấn thêm eo bụng cho ôm sát lấy thân hình. Vẫn áo bà ba thập thò bên dòng nước xanh, xuồng ba lá.

Sang trọng bao nhiêu biến cố lịch sử, những thăng trầm của đời sống, áo bà ba vẫn là bộ y phục giản dị, phông, rất hiệp với người dân chân chất, thật thà ở nơi sông nước này. Chính nhờ tính tiện dụng và sự thoải mái đó, chiếc áo bà ba được cả nam lẫn nữ ở đồng bằng Nam bộ mà cả lúc đi làm, đi chợ, đi chơi. Áo bà ba len lỏi giữa chợ nổi ven sông, vắt vẻo trên cây cầu nối hai đầu thương nhớ.

Riêng lúc đi chơi, họ thường chọn màu sắc nhẹ hơn như màu trắng, màu xám tro.

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn mách nhỏ tim fan.

Chúc anh thành công

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Chăm chỉ như cánh cò bay Chất phác như ngọn dừa xanh Người miền Tây luôn luôn bên nhau xoành xoạch thương nhau Mênh mang như sông Hậu Giang Ấm áp như bình rượu cay Người miền Tây luôn luôn giang tay xoành xoạch hiếu khách Bắt con cá nướng trui Làm mâm rượu trắng đón người bạn xa".

Nên Kyo nghĩ ra “dự án” nhỏ này để lưu giữ những hình ảnh và kỷ niệm đẹp giữa VN và Kyo

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Năm 2009, Kyo đến Việt Nam, gặp rất nhiều khó khăn vì sự khác biệt ngôn ngữ, văn hóa, lối sống. Clip này được quay nhân chuyến Kyo lưu diễn tại các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và tham gia diễn chương trình “Giai điệu Phương Nam” tại Cần Thơ cuối tháng 6-2013

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Kyo York đứng giữa cánh đồng cò bay thẳng tay  Ca từ mênh mang miền tây của Quê Bác Ba Phi:  "Ở nơi quê của Bác Ba Phi Người dân vẫn luôn vang tiếng cười Dù hai sương một nắng vẫn cười vang Dù nước lớn ngập trắng vẫn cười vang Ở nơi quê của Bác Ba Phi Người dân vẫn luôn vang tiếng cười Cười vang khi cây trái luôn ngọt thơm Cười vang khi cây lúa luôn trổ bông Miền Tây ơi con sông luôn chảy quanh Miền Tây ơi câu ca luôn ầu ơ Miền Tây ơi.

” Một số người bất thần: “Không ngờ miền Tây đẹp thế! Không ngờ anh Kyo hát giọng miền Tây ở câu ''Bắt con cá nướng trui làm măm rượu trắng đón người bạn xa'' lại hay thế!”

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Đây là nơi mang đến cho Kyo những trải nghiệm thú nhận về văn hóa, ẩm thực, con người và đặc biệt nhất phải nói đến đó là âm nhạc, cả thảy những trải nghiệm này Kyo chẳng thể nào quên trong cuộc sống của mình.

Những hình ảnh Kyo York trong MV mới:

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Kyo York hát trên sông nước miền Tây Quê bác Ba Phi (sáng tác Nguyễn Hà) là MV thứ hai trong chuỗi "Nhật ký âm nhạc" của Kyo York sau MV Hello Hạ Long. Thế nhưng, anh vẫn vượt qua được và dạy học ở miền Tây hơn một năm

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Sau khi được đăng trên Youtube, rất nhiều người bình luận thú vị như “Quá anh kyo ơi, xác nhận anh hát nhạc miền tây hay như vậy, phát âm chuẩn ghê. Cách đây không lâu, Kyo York cũngđốn đổ rất nhiều trái tim người ngưỡng mộ sau khi ra album Hello Hạ Long để vinh danh kỳ quan thiên nhiên của Việt Nam

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Kyo York hát giữa sông nước miền Tây Theo lời Kyo York, Quê Bác Ba Phi được làm không chỉ bằng máy móc và kĩ thuật, mà còn là những tình cảm bồi hồi của anh. Kyo York vào vai chàng nông dân Nam Bộ hát mượt mà trong MV mới Riêng lời hát truyền cảm, ngọt và rất tài tử của Kyo York đã khiến rất nhiều con tim thổn thức

Chèo xuồng hát, Kyo York đốn tim fan

Nói chung là anh hát hay lăm, rất có duyên. Những ca từ mang âm hưởng dân ca được Kyo York tả có phần mới mẻ đang được các bạn trẻ yêu thích. Khi lên TP HCM để theo đuổi con đường ca hát, Kyo York vẫn luôn nhớ về nơi đã cho anh rất nhiều kỷ niệm. MV Quê Bác Ba Phi do Kyo York biểu thị Miền Tây là nơi trước nhất Kyo York học cách thích nghi với môi trường Việt Nam, là cánh cửa dẫn anh tới ngày nay hôm nay.

Bên cạnh đó Kyo cũng muốn gửi tặng đến quơ những ai yêu mến và quan tâm văn hóa, cảnh quan, con người VN”.

Giải đáp phỏng vấn trên một tờ báo, Kyo chia sẻ: ““Kyo có duyên gắn bó với VN. MV còn khiến fan phát sốt vì những hình ảnh ấn tượng về một miền Tây được ekip sinh sản khai hoang triệt, mặc dù đây chỉ là một MV được sản xuất ngẫu hứng trong chuyến lưu diễn miền Tây của Kyo York.

Ca sĩ người Mỹ tiên phong Kyo York ra MV Quê bác Ba Phi.

Bên cạnh đó Kyo cũng muốn gửi tặng đến bít tất những ai yêu mến và quan hoài văn hóa, cảnh quan, con người VN”

Ca sĩ người Mỹ Kyo York ra MV Quê bác Ba Phi

Quê bác Ba Phi  (sáng tác Nguyễn Hà) là MV thứ hai trong chuỗi "Nhật ký âm nhạc" của Kyo York sau MV  Hello Hạ Long.

Cũng vì trân trọng những kỷ niệm đó nên Kyo muốn lưu giữ những hình ảnh trong MV một cách chân thật nhất. MV tiếp theo có thể sẽ quay ở miền Trung vì nhiều khán giả đề nghị như thế khi thấy Kyo đã có clip của miền Bắc và miền Nam rồi (cười). Kyo nhớ hình ảnh một “chàng Tây” 3 năm về trước nặng. Trả lời phỏng vấn  tuổi xanh Online  chiều 5-8, Kyo York cho biết lý do anh hát những ca khúc về VN cũng như làm những MV chứa nhiều cảnh đẹp về quê hương giang sơn con người VN: “Kyo có duyên gắn bó với VN.

Kyo muốn gửi gắm tình cảm và lời tri ân sâu sắc đến vùng quê miền Tây sông nước bởi đây là nơi trước hết Kyo ở trong thời kỳ đầu đến VN (theo chương trình tự nguyện viên dạy tiếng Anh cuối năm 2009). Ví dụ như sau khi giới thiệu MV  Hello Hạ Long  (đến ngày 5-8 đã có hơn 163. * Bài trước hết là  Hello vịnh Hạ Long  , bài thứ hai là  Quê bác Ba Phi -  những địa danh này Kyo York có sự chuẩn bị từ trước hay đến một cách tình cờ? - tất đều là tình cờ chứ! Khi có dịp đi lưu diễn đến vùng miền nào đó trên tổ quốc VN, Kyo và bạn bè quay lại những hình ảnh đẹp ở nơi đó rồi kết hợp với ca khúc do chính Kyo hát

Ca sĩ người Mỹ Kyo York ra MV Quê bác Ba Phi

Kyo York vui ở chợ nổi miền sông nước miền Tây. Kyo nhớ về tình ái với một cô gái miền Tây ngọt ngào tập cho Kyo phát âm từng câu tiếng Việt trước nhất. Hiện giờ Kyo không phải là một “Tây balô” ưa cái lạ lẫm từ sơn hà xinh đẹp này nữa mà Kyo đã được sống bên trong VN bằng tình yêu thương và san sớt thành tâm của nhiều người.

Khi thu âm ca khúc  Quê bác Ba Phi  Kyo ăn thua và hiểu từng câu từng chữ vì lời bài hát giống như những gì Kyo cảm nhận về con người và cảnh vật nơi đây.

"Khi quay MV  Quê bác Ba Phi  , Kyo như muốn khóc khi hình ảnh của ngày xưa hiện về với quá nhiều kỷ niệm đẹp. Có bạn thì thốt lên: “Không ngờ miền Tây đẹp thế! Không ngờ anh Kyo hát giọng miền Tây ở câu ''Bắt con cá nướng trui làm măm rượu trắng đón người bạn xa'' lại hay thế!”.

000 lượt người xem trên YouTube - PV), Kyo nhận được nhiều san sớt của khán giả trong nước nói rằng họ thêm kiêu hãnh về một kỳ quan thế giới trên đất nước mình. Đây là nơi mang đến cho Kyo những trải nghiệm khích về văn hóa, ẩm thực, con người và đặc biệt nhất phải nói đến đó là âm nhạc, sờ soạng những trải nghiệm này Kyo không thể nào quên trong cuộc sống của mình

Ca sĩ người Mỹ Kyo York ra MV Quê bác Ba Phi

120kg (hiện Kyo chỉ 72kg), không biết một từ nào của tiếng Việt, mỗi buổi sáng ra chợ “ê a” mua rau, mua cá và được các chị bán hàng tận tâm viện trợ". * Sắp tới Kyo York dự định giới thiệu địa danh hay miền đất nào của VN nữa? - vững chắc Kyo sẽ đi tiếp, hát tiếp và lưu lại những trải nghiệm đẹp có được từ VN… Kyo yêu VN từ những điều bình dị nhất.

Clip này được quay nhân chuyến Kyo lưu diễn tại các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long và tham gia diễn chương trình “Giai điệu Phương Nam” tại Cần Thơ cuối tháng 6-2013.

Nên Kyo nghĩ ra “dự án” nhỏ này để lưu giữ những hình ảnh và kỷ niệm đẹp giữa VN và Kyo. * Hẳn Kyo có nhiều kỷ niệm khi quay MV  Quê bác Ba Phi  ở miền Tây? - Kyo thực hiện MV này nhân chuyến lưu diễn ở các tỉnh miền Tây và tham dự diễn chương trình “Giai điệu Phương Nam” tại Cần Thơ cuối tháng 6.

Hình ảnh mô tả sao cho người xem VN cảm thấy tự hào về quê hương của mình, còn khán giả quốc tế thì muốn đến VN khám phá và trải nghiệm. Dẫu MV không cần đầu tư nhiều về kỹ thuật, hiệu ứng kỹ xảo… nhưng Kyo và bạn bè ráng biểu hiện được nét riêng của những địa phương qua ca từ, "hồn" của bài hát. Kyo nhớ nét mộc mạc của một vùng quê yên bình với những con người tràn ngập tình yêu thương

Ca sĩ người Mỹ Kyo York ra MV Quê bác Ba Phi

HOÀNG LÊ thực hành QUÊ BÁC BA PHI  Sáng tác: Nguyễn Hà | Ca sĩ: Kyo York  Xem MV  Quê bác Ba Phi  của Kyo York - Nguồn: YouTube  "Ở nơi quê của Bác Ba Phi Người dân vẫn luôn vang tiếng cười Dù hai sương một nắng vẫn cười vang Dù nước lớn ngập trắng vẫn cười vang   Ở nơi quê của Bác Ba Phi Người dân vẫn luôn vang tiếng cười Cười vang khi cây trái luôn ngọt thơm Cười vang khi cây lúa luôn trổ bông   Miền Tây ơi con sông luôn chảy quanh Miền Tây ơi câu ca luôn ầu ơ Miền Tây ơi.

Cảm ơn Kyo!”, “Anh thân thiện và hát hay quá, anh yêu Việt Nam và Việt Nam cũng mến anh”. Nhớ những bữa cơm đậm chất “cây nhà lá vườn”, nhất là món cá lóc nướng trui, nhớ tiếng gà, tiếng ghe xuồng, tiếng sâu bọ, tiếng rao… và nhớ cả những cái khó khăn thiếu thốn ở một nơi heo hút của một huyện xa xôi tại Hậu Giang.

Toàn bộ những nhân vật xuất hiện trong video clip là những người dân hoặc bạn bè mà Kyo đã từng gắn bó chứ không phải là diễn viên chuyên nghiệp đâu nhé.

Ảnh từ MV Quê bác Ba Phi Kyo York cũng thích nón lá Nhiều người dân và trẻ thơ địa phương ở miền Tây xuất hiện trong MV Quê bác Ba Phi Kyo York có duyên gắn bó với Việt Nam. Khi MV được đưa lên YouTube ngày 4-8, ngay tức thì nhiều bạn trẻ xem và để lại nhiều lời bình luận như “Video thiệt là dễ thương và mang tính nhân văn”, “Giọng hát (tiếng Việt) của Kyo tiến bộ nhiều rồi đó, rất truyền cảm với người nghe.

Nhưng có thể lần này không chỉ lưu lại những hình ảnh đẹp của miền Trung, mà Kyo còn muốn MV gửi thông điệp về nghị lực sống cho các bạn trẻ bằng cách ghi lại những nét đẹp về tâm hồn, chí phấn đấu và sự vươn lên của người dân miền Trung "đất cày lên sỏi đá".

Nhớ 3 tháng đầu Kyo bị đau bụng dữ dội vì uống khác nguồn nước. Chăm chỉ như cánh cò bay chân chất như ngọn dừa xanh Người miền Tây luôn luôn bên nhau xoành xoạch thương nhau    Mênh mang như sông Hậu Giang rét mướt như bình rượu cay Người miền Tây xoành xoạch giang tay luôn luôn hiếu khách    Bắt con cá nướng trui Làm mâm rượu trắng đón người bạn xa".

Hoàng hôn trên sông Mê thêm một phương pháp Công.

Anh đã từng theo học ở Việt Nam nên rất rành tiếng Việt

Hoàng hôn trên sông Mê Công

Trong đêm rằm, trăng trải vàng trên các tán lá, mái chùa. Khi đoàn nhà sư đi qua, từng chiếc âu vàng được mở ra. Họ đến bờ sông để chờ chút chiều giục đêm buông màn và lai rai bia Lào, thứ bia phổ thông nhất ở đây, ăn cá nướng từ sông Mê Công, mề gà nướng đặt từ các bản quanh vùng, mực nướng từ Quảng Bình của Việt Nam sang.

Người Lào ăn uống chừng đỗi, nói năng nhỏ nhẹ, cử chỉ khiêm nhượng, dù có phấn khích cùng bia rượu, cũng chỉ nỉ non nói chuyện. Thà-khẹc - trái tim của Khăm-muộn. Thu nhập bình quân đầu người năm sau cao hơn năm trước, đứng đầu ở vùng Trung Lào, đứng thứ năm cả nước. Những năm đầu thế kỷ 20, trong cuộc phá hoang thuộc địa, người Pháp đã phát hiện mỏ thiếc lộ thiên ở bản Phôn-tịu.

Họ đã tụ hợp xây dựng Thà-khẹc thành một vùng công nghiệp khai khoáng. Mọi người nhanh tay bỏ vào đó những nắm cơm nếp bốc khói, hoa quả tươi, hay thức ăn vừa nấu.

Đường phố hẹp, nhà thưa vắng. Thiu trước đây làm nghề khẩn hoang lâm nghiệp, dần dà có vốn mở xưởng cưa. Trải qua những năm chiến tranh, ở Thà-khẹc vẫn giữ được những ngôi nhà xây theo kiểu Pháp trên các phố Xi-khốt-ta-bong, phố A-nu-vông, phố Vo-la-vông.

Chính phủ Lào cũng trích 13% tổng uổng tái đầu tư cho các chương trình giáo dục, y tế và bảo vệ rừng đầu nguồn. Cha anh Thiu năm 1936 đăng ký đi làm phu mỏ thiếc Thà-khẹc, ở quê nhà đang kỳ giáp hạt.

Ông chủ xưởng gỗ nay trở nên người nấu ăn, pha chế các món ăn. Hai vợ chồng có sáu con, ba trai, ba gái nhưng vẫn muốn có thêm. Cầu hữu hảo bắc qua sông Mê Công (Lào).

Tôi ngước nhìn cây cầu hữu hảo 3 bắc qua sông Mê Công nối Đông Bắc Thái-lan với Trung Lào, đi miền trung Việt Nam trên "con đường lửa" 12A xưa giờ đã thành đại lộ xuyên Á với trọng trách mới: chuồng tiêu kinh tế Đông-Tây - nối bờ Biển Đông vượt Trường Sơn, qua dòng Mê Công đến tận bờ Ấn Độ Dương, kết nối ý chí, nghị lực và tình cảm của nhân dân sáu quốc gia trong Tiểu vùng Mê Công để cùng nhân lên sức mạnh, tạo sự phát triển cho khu vực và cho mỗi nước.

Dọc bờ sông từ bến phà đến chân cầu hữu hảo 3, sau khi có sự đầu tư nâng cấp bờ kè bằng bê-tông, trồng cỏ và hoa chăm-pa, lát gạch dọc lối đi và đặt nhiều ghế đá, nơi đây mặc nhiên trở nên chỗ hóng mát lý tưởng, thu hút rất nhiều những người trẻ tuổi.

Ở thời khắc giao hòa ngày và đêm, lòng Mê Công lênh láng ráng hồng ranh mãnh. Chút nắng cuối ngày loang ra một gam mầu không bao giờ lặp lại. Ở Thà-khẹc, muốn ngắm hoàng hôn, không đâu vào đâu có thể đem lại thật nhiều xúc cảm như bên bờ sông Mê Công này.

Những tà áo cà sa làm ấm thêm đường phố Thà-khẹc lúc mùa mưa vừa qua. Khăm-phay cho chúng tôi biết, tỉnh Khăm-muộn có tổng diện tích 17 nghìn km2 nhưng dân cư chỉ có 390 nghìn người sinh sống tại 803 bản dọc theo con lộ 13 và những vùng đất trù mật bên bờ Mê Công.

Ánh sáng lung linh của hàng trăm nghìn ngọn đèn nến trên mặt sông Mê Công ánh bạc khiến cho những ngọn đèn cao thế trở nên mờ nhạt. Gia đình anh giữ lề thói trong sinh hoạt bác mẹ con cái giao tiếp với nhau bằng tiếng Việt, theo giọng người Quảng Bình chính hiệu.

Chị đang mang bầu đứa thứ bảy. Ông cụ làm phu mỏ, rồi lấy vợ, sinh con trở thành người dân Lào. Sông dài rộng và diệu vợi. Tiệm cơm của anh thuê sáu người phục vụ. Tôi lạc vào một vuông chiếu của đám bạn trẻ đón hoàng hôn ở bờ sông. Ngoài xưởng chế biến gỗ xuất khẩu, nhà máy sinh sản vật liệu xây dựng, mỏ thiếc ở Phôn-tịu cũng đang được khẩn hoang.

Ánh hào quang sót lại cũng ướt đẫm mầu nước. Đã sang ngày rằm, là tiết Oọc-phăn-xả (mùa mưa), chấm dứt một mùa ba tháng trai giới, các chùa mở cửa, những đoàn nhà sư khoác áo cà sa mầu vàng thắm thả bộ trên các tuyến đường.

070 MW, xuất khẩu 95% sản lượng điện sang Thái-lan trong vòng 25 năm. Bờ sông hút tắp, những triền cỏ mướt mát. Anh Thiu cho biết thêm, ở Thà-khẹc có đông người Việt sinh sống. Tiếng cỏ xạc xào như vọng lại một nhịp chèo dĩ vãng. Cách đây bốn năm, anh đã có dịp đưa vợ con về quê để nhận họ hàng. Với tiềm năng đất đai và cần lao chuyên cần, sáng tạo, người dân Lào đã tạo ra nhiều sản phẩm được nước ngoài biết đến, như gạo dẻo thơm Khăm-muộn, chuối ngự Na-cai, bánh gai Thà-khẹc, hàng thủ công mây tre.

Những tốp người dân, đa phần là nữ giới, trang phục tươm tất, trải chiếu ngồi chờ đợi. Bài và ảnh: TRẦN DUY TÂN. Phố bờ sông tập hợp nhiều hiệu ăn, khách sạn rộn rịp hằng tối. Theo lời cha kể lại, anh Thiu vẫn nhớ quê mình ở đất Tuyên Hóa, Quảng Bình.

Với vẻ thành kính. Anh Khăm-phay còn cho biết, nhiều địa phương của Lào đã mời những chủ trang trại giỏi của Việt Nam sang hướng dẫn, đầu tư chăn nuôi ba ba, tôm, cá, gà, lợn công nghiệp. Vẳng lên tiếng trống chùa cầu phúc, cầu an và thịnh vượng. Cánh tài xế tải, xe chở đất đá làm đường thường dừng lại ở quán cơm "Hương quê" của anh Thiu.

Anh Thiu nay đã ngoài 50 tuổi, chị vợ kém anh vài tuổi, dáng cao to. Tình cờ trong một quán cơm ở khu phố mới, tôi làm quen anh chủ quán Trần Văn Thiu, người Việt quốc tịch Lào. Hương rượu công-xa-đên (loại rượu đế ngâm với rễ cây xuyên đá) nồng ấm.

Hàng nghìn phu mỏ là người Lào, người Việt, người Thái ở các nơi được đưa tới Thà-khẹc để bạt rừng, mở hầm lò, biến dải đất bên sông thị thành xã Thà-khẹc hôm nay.

Có nhẽ, ít có dân tộc nào đam mê sông nước bằng dân tộc Lào. Vào những năm 90 của thế kỷ trước, giang san Lào đổi mới, mở cửa, Thiu quay ra mở nhà hàng, khách sạn. Phó thị trưởng tỉnh Khăm-muộn là anh Khăm-phay.

Nhà máy thủy điện Nậm Thơn 2 hoàn thành năm 2010, với công suất 1. Giống ba ba của vùng châu thổ sông Hồng đang phát triển tại nhiều ao đầm bên sông Mê Công, cung cấp ba ba thịt cho các nhà hàng, khách sạn.

Từ thị xã Thà-khẹc, thủ phủ tỉnh Khăm-muộn ở miền trung "tổ quốc hoa chăm-pa", ngước sang bên kia là tỉnh Na-khon Pha-nôm thuộc vùng Đông Bắc của "xứ sở nụ cười", chúng tôi ngồi hàng giờ để ngắm hoàng hôn xuống dần trên mặt sông Mê Công bát ngát.

Những ngày lễ, Tết, bà con gặp gỡ, động viên nhau, sống kết đoàn với người dân địa phương.

Thăm nhà "đệ nhất xạo" miền thêm một phương pháp Tây.

Vn ® Ghi rõ nguồn "Giadinh

Thăm nhà

Di ảnh bác Ba Phi (họa lại từ người em thứ 6). Tại đây, Ba Phi làm thuê và quen thân với một tù Côn Đảo vượt ngục tên là Sáu Lớn rồi kết duyên với Tư Ứng con trai hương quản Trần Văn Tế (hương quản Tế). Sau ba mùa nước đục đất Mũi, chàng trai nghèo vượt qua thử thách khó khăn này và se duyên cùng con gái của lão đại điền giàu có nhất vùng.

Ba Phi có sức vóc hơn người, tháo vát việc nhà, lại hay sáng tạo những câu chuyện phiếm khiến lão đại điền rất ưng lòng lựa chọn làm rể tương lai. Sinh tiền Ba Phi có ba vợ, người đầu không có con, người thứ hai sinh cho ông một người con thì đi biệt xứ, người thứ ba cũng chết trước ông.

Qua sông Ông Đốc, chúng tôi đến ấp Đường Ranh (xã Khánh Hải, huyện Trần Văn Thời), xưa là xứ sở "ngự trị" của bác Ba Phi. Net. 8235807 máy lẻ 24 - 0904852222 Đường dây nóng: TP HCM: 082. T  Hương quản Tế nức danh nhất vùng với những thửa đất cò bay thẳng tay nhưng nghẹt nỗi neo, không ai chịu khai hoang hoang cỏ.

Xuồng cập mé kênh, những rặng dừa hiện ra, bên dưới thưa thớt những căn nhà nhỏ mái tôn vách lá dừa nom khiêm tốn.

Nguyễn Thị Thơm) Add: Tầng 5 & tầng 11, số 25-27 Lê Đại Hành, Hai Bà Trưng, Hà Nội én bạc | nữ giới, gia đình, làm đẹp tiêu khiển, từng lớp | tài chính, chứng khoán, thương lái.

2405776 Tòa soạn: 138A Giảng Võ, Ba Đình, Hà Nội Email: toasoan@giadinh. Đặc biệt, nhà Hương quản có cô con gái đến tuổi cập kê, bao lăm người mang sính lễ đến xin cưới nhưng đều bị ông lắc đầu.

Ông Mười công nhận câu chuyện này với chúng tôi: "Chúng đưa ông sang một hòn đảo nhỏ là thực dân địa bên Pháp rồi cho huấn luyện bắn súng, đâm lê.

T  Ít ai biết, tác giả của loại thể truyện đặc trưng này lại là một người hiện hữu trong đời thực, đó là Bác Ba Phi. Lần về thăm quê nhân vật được mệnh danh là "người nói xạo giỏi nhất miền Tây" này khiến chúng tôi không khỏi bồi hồi. Anh võ lái cười xòa: "Mèng ơi, ngoài đất đai ổng có gì đâu, đất rộng được là nhờ ổng khai hoang. Xuôi về miệt thứ Cà Mau, anh dân cày nghèo Ba Phi vào làm thằng ở cho một gia đình đại điền phong lưu nhất vùng tên là Hương quản Tế.

Chấm dứt thân phận "thằng ở", Ba Phi trở nên rường cột của nhà Hương quản Tế với bao sự mến mộ và kính nể của người dân trong vùng. 8463567 – Fax: 043. Thăm nhà "đệ nhất xạo" miền Tây  Từ trung tâm TP. Net. "Xưa nhà bác Ba Phi kia, bị hỏng hồi nào tui không nhớ nữa, nhưng chắc chắn nền nhà là đó", bà Dung chỉ ra đám đất có mọc um nói. Rồi mội ngày nọ, lão đại điền này gọi Ba Phi đến bảo sẽ gả con gái cho

Thăm nhà

Ba Phi giỏi đặt cá, bắt ba ba… mỗi lần ra đồng lúc về đằng nào cũng tay xách nách mang đủ thứ sản vật. Trở lại Việt Nam một thời gian, bọn Pháp lại bắt Ba Phi lần nữa. Còn những gì thuộc về Ba Phi lúc sinh tiền, bà Dung bảo, vớ không còn gì ngoài một số cây dừa ông trồng còn sót lại.

Tuy nhiên, một điều kiện thử thách được đặt ra, nếu 3 năm làm thằng ở khiến gia chủ ưng ý thì Ba Phi mới được lấy con gái ông ta và trái lại. Cuộc đời, tính cách của Ba Phi được người dân nơi đây thuộc nằm lòng.

Vn - Báo điện tử của Báo Gia đình và từng lớp - Bộ Y tế – Tổng cục Dân số-Kế hoạch hóa gia đình Giấy phép Báo điện tử số: 99/GP-BC ngày 15/3/2007 của Cục Báo chí, Bộ VHTT Điện thoại: 04. Vn Mobile: 0932 267 899 (Ms. Đó là con người, mà cuộc thế thăng trầm của ông đã in vào từng thớ đất, địa danh của vùng miệt xứ sông Đốc, và trở thành hình tượng đẹp đại diện cho người dân cày Nam Bộ hiền hòa.

Hẳn nhiên, cô con gái rượu thì lão đại điền đang nhắm gả cho "thằng ở" siêng năng thiệt thà này. Hàn Phong - Vân Anh  Bác Ba Phi , Cà Mau , Nguyễn Thị Dung , Pháp , Việt Nam , Đồng Tháp Mười , Trần Văn Thời , Nguyễn Long Phi , thuộc địa GỬI quan điểm BẠN ĐỌC san sẻ với bạn bè CÁC TIN KHÁC ĐỌC NHIỀU NHẤT TIÊU ĐIỂM CHUYÊN ĐỀ 2008 © Bản quyền thuộc về GiaDinh.

"Thằng ở" thành trụ cột nhà lão đại điền  Thời trai trẻ, Ba Phi nổi tiếng cao lớn nên bọn quan trong vùng tâu với quan trên về bắt Ba Phi đi lính Lê dương (quân lục quân tinh nhuệ tuyển từ thuộc địa) cho Pháp. Theo như những gì con cháu ghi trên bia mộ, thì bác Ba Phi có tên cúng cơm là Nguyễn Long Phi (1884-1964), nguyên gốc Đồng Tháp Mười.

Lúc 17 tuổi, ông trở thành chàng trai cường tráng, mỗi ngày phát xong một công rưỡi đất cỏ (khoảng 2000m2), trong khi bạn bè cùng trang lứa khỏe mạnh cũng chỉ phát nổi một công. Nhưng do ông nội tôi có khiếu ăn nói giỏi nên thuyết phục được, rút cuộc chúng tha cho về.

Net. Bà Dung không lấy chồng, sống cô độc trong căn nhà vắng, quanh năm ruộng đồng và bán nước cho khách tha phương mến mộ bác Ba Phi tìm tới.

Mộ Ba Phi nằm giữa, hai bên là mộ bà vợ đầu và vợ thứ ba. Nhà của bác Ba Phi đâu? Một người nữ giới tóc pha sương, dáng khắc khổ ló dạng từ gian nhà lụp xụp mời khách vào uống nước.

Để có được vợ, Ba Phi mải mê làm việc, trong 3 năm thử thách, ông đã vỡ hàng ngàn công đất hoang đưa vào trồng lúa, nuôi cá, trồng dừa, cau… biến vùng đất sình lầy đầy rắn rết thành nơi chộn rộn tiếng người.

Tác giả bên mộ bác Ba Phi. Năm 15 tuổi, cha lâm bệnh tốn, Ba Phi phải đảm trách mọi việc.

Ghì cánh quạt điện anh võ lái (lái xuồng) dẫn đường chỉ lên hai bên bờ kênh trải dài hàng cây số rồi cất tiếng sang sảng: "Vùng này xưa chỉ có gia đình bác Ba Phi ở, đất hai bên bờ kênh cũng do ông tự vỡ hoang đấy. Đặc biệt, mỗi lần nhìn "thằng ở" Ba Phi với chiếc khăn rằn quấn đầu, ngực trần vạm vỡ hùi hụi cuốc đất ngoài ruộng, Hương quản Tế lại gật đầu cười ưng thuận.

Nhưng sau 4 năm, thì Ba Phi cùng hai lính Lê dương trốn về Xiêm, sau đó về Việt Nam nhưng không quay lại quê nhà nữa

Thăm nhà

Vn" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này Liên hệ lăng xê: AdMicro Hà Nội: +84 4 3974 8899 Ext: 3739 TP.

"Thế chẳng phải dân gian vẫn kể bác Ba Phi không phải là đại điền chủ sao?", tôi hiềm nghi.

Ảnh L. Để tránh bị phát hiện, Ba Phi xuôi thuyền từ Đồng Tháp Mười theo hướng Cà Mau, đến vùng Cái Rắn (huyện Cái Nước), sau đó nối chạy sâu vào đến một cánh rừng ngập nước thì dừng lại, đó là vùng đất viền rừng U Minh ngày nay. 8463556 Đường dây nóng: Hà Nội: 043. Qua giới thiệu, chúng tôi mới bết, chị là Nguyễn Thị Dung (58 tuổi), cháu đích tôn của bác Ba Phi.

22120681 | Fax: 04. Rồi ngày mơ ước đã đến, lão Hương quản đắc ý gật đầu trao con gái cho Ba Phi, giao hàng ngàn công đất cho Ba Phi quản. Khi dân di cư đến đông hơn, bác Ba Phi đã chia cắt, phát và cùng dân làng chan hòa sống".

Bà Dung dẫn chúng tôi ra thăm nơi an nghỉ của bác Ba Phi, ba ngôi mộ trát vôi trắng nằm trên ụ đất giữa vùng ruộng bao la. Ông là con thứ hai trong một gia đình sáu anh em làm nông (tên bố mẹ đặt là Hai Phi khi lấy vợ gọi theo ngôi thứ nhà vợ là Ba Phi), điểm nổi bật là dòng họ Ba Phi ai cũng quắc thước, sức khỏe hơn người.

HCM: +84 8 7307 7979 Ext: 82149 Email: giadinh@admicro. (Kỳ 2: Trận đánh của bác Ba Phi chống lại chúa đất và tiếng thét làm hổ dữ phải hết hồn hết vía). 8463556 Điện thoại báo in Gia đình và từng lớp: 043. Từ ngày có Ba Phi, mọi công việc lớn nhỏ, trong nhà hay ngoài ruộng đều được cấp soát.

Tuy nhiên, lão ra một điều kiện nữa là trong 3 năm Ba Phi phải làm lão ưng ý thì mới được lấy con ông ta, nếu không thì trái lại. Đây, kênh Ba Phi nhánh sông gắn liền với con người khôi hài giờ đã được người dân đặt thành tên, qua bao vật đổi sao dời vẫn giữ được màu xanh nguyên thủy.

Vũ Thị Thanh Thủy) tương trợ & CSKH: 01268 269 779 (Ms. Cà Mau (tỉnh Cà Mau) xuôi về cuối đất Mũi, chuyến xe chúng tôi xuyên màn mưa như trút của buổi giao mùa. Tại đây, Ba Phi xin vào làm mướn cho nhà đại điền này thì được nhận ngay.

Ảnh L. Mà vỡ đất xong rồi, người nghèo đến ông lại cắt cho chứ địa chủ nỗi gì".

Ai cũng bảo Ba Phi sống khí khái, mộc mạc với chiếc khăn rằn chít đầu, áo bà ba, đi chân đất quanh năm ruộng đồng, lúc mất đi cũng để lại mái nhà lá, tài sản độc nhất vô nhị là những thửa đất thấm đượm sức cần lao.

Cũng trong ba năm, Ba Phi tuyệt đối không được thấy mặt "vợ ngày mai", Ba Phi gật đầu đồng ý. Có nhẽ, không đi, không đến thì nhiều người vẫn lầm tưởng Ba Phi là nhân vật hư cấu và truyện cười bác Ba Phi là khái niệm dùng để chỉ những câu chuyện… cười "trên trời dưới đất", chứ ít ai biết tất cả đều có thực.

Thích thú một thời đặc biệt Petrus.

Chính điều đó làm nên một phần nét độc đáo của cuốn sách. Tất thảy cuốn sách khá dày, liền một mạch chỉ kể lại bằng thứ văn mộc mạc, chấm phá chút hài hước về những chuyện xảy ra trong ngôi trường nổi tiếng mang tên Petrus Ký (Trương Vĩnh Ký) mà tác giả là một học trò của trường thời nhỏ. Ngoài sự rất lạ với một bạn đọc miền Bắc (từ tên môn học, cách chia và gọi cấp học, những quy định sinh hoạt trong ký túc xá đến những hình thức xử phạt, thái độ của thầy cô trong lớp.

Những đặc trưng về thể loại cũng bị bỏ qua. Nó là ti tỉ chuyện chỉ có ở tuổi học sinh. Ngoại giả, tôi nghĩ các nhà giáo dục nên anh dũng vượt qua những định kiến cứng nhắc để tham khảo Mùa hè năm Petrus như tham khảo một tư liệu về phương pháp sư phạm.

Nếu Lê Văn Nghĩa cứ cố để mình trở nên đương đại, thì cuốn sách của anh có thể đã không khiến tôi quan tâm. Nhưng qua cách kể của Lê Văn Nghĩa, nó bỗng mang một ý thức khác.

Nếu ai đó chỉ quan tâm đến những gì mang tính canh tân về trường phái nọ, trường phái kia, như cấu trúc tác phẩm, thái độ tiếp cận, nhân vật, giọng kể, tiếng nói.

Tôi tin chắc rằng nhiều người chưa biết Sơn Nam sẽ tò mò về ông sau khi đọc những trang diễn đạt như vậy. TẠ DUY ANH. Mỗi cảnh đời trong cuốn sách đều gửi theo một thông điệp.

Đó là cảnh ly tán, những nỗi buồn đeo đẳng nơi mỗi con người về mệnh dân tộc… Nhưng cũng có thể nói, quơ cuốn sách là tấm lòng hiền từ, nhiều day dứt về cõi nhân sinh của tác giả đem trải ra để tìm sự đồng cảm nơi bạn đọc. Lê Văn Nghĩa không định phục dựng chân dung họ, mà anh chỉ mô tả thứ có sẵn. Đoạn kể nhà văn Sơn Nam đi chiếc xích lô đến trường, gặp cô giáo trong cái vẻ xuề xòa của một người lao động để thanh minh cho cậu học trò làm thêm ở xưởng in, là một trong những đoạn chân dung văn chương bình dị nhưng kiên cố thuộc loại đặc sắc nhất mà tôi được đọc.

Cũng sẽ không được thỏa mãn. Trước nhất là ký ức về một thời, của một xã hội vẫn còn ít được bạn đọc miền Bắc biết đến.

Còn những người đã biết và yêu quý ông sẽ thêm một lần tìm thấy lý do của sự yêu quý ấy. Ngoài ra, nếu kỳ công vẫn có thể chắp nối các sự kiện tưởng như rời rạc trong cuốn sách để tưởng tượng ra một mảng lịch sử bi thương của người Việt.

Được tác giả biểu lộ không thể đơn giản và thuyết phục hơn. Có nhẽ quyến rũ nhất là những chuyện liên hệ đến các thầy cô giáo, những nhân vật lịch sử có ý thức dân tộc ảnh hưởng mạnh mẽ đến lớp trẻ thời kỳ ấy.

Nhiều bài học sinh động can hệ đến triết lý giáo dục, đến nhân cách thầy cô. Sau những nụ cười vui vẻ, sau những trang văn bỗ bã, là điều khiến ta phải suy nghĩ trong lặng im. Đều rất lạ), nó không có gì đặc biệt hơn là trò quỷ mà bọn trẻ thường bày ra, cho dù chúng ở đâu. Nhưng đó lại là cái hay, cái đáng đọc của tác phẩm này.

Những thứ đó không có, hoặc hầu như thường có trong Mùa hè năm Petrus. Nên khó mà biết cuốn sách của Lê Văn Nghĩa là tiểu thuyết hay hồi ký.

Chuyện buồn của gia đình bác sáng kiến Ba Phi.

"Đường được trải nhựa đến nhà bác Ba Phi cho thấy Nhà nước rất quan tâm đến dự án mang ý nghĩa văn hóa của vùng

Chuyện buồn của gia đình bác Ba Phi

Ảnh:  Duy Khang  bàn bạc với  VnExpress. Khi Nhà nước đầu tư lộ nhựa vào Lung Tràm, lên phương án xây khu tưởng vọng bác Ba Phi thì mẹ bà xung đột với các con. Khi ấy gia đình cơ cực, ngày vỡ hoang tìm miếng cơm manh áo nhưng đêm đến ông tham dự đờn ca vui vẻ với láng giềng.

Giận mẹ, bà Dung dựng nhà lá ở riêng. Tại hội thảo quốc tế về tiếu lâm dân gian Ba Phi được Bộ Văn hóa thông báo tổ chức 10 năm trước, các nhà nghiên cứu đều cho rằng tiếu lâm Ba Phi mang đậm phong vị của làng quê Nam Bộ. Mẹ tranh chấp đất với các con, tòa đã có phán quyết nhưng mẹ tiếp kiến khiếu kiện", bà Dung cho biết. Lúc đầu Ba Phi không đồng ý nhưng vợ nhiều lần nài nỉ nên ông đồng ý ở với cô gái Khmer.

Lẽ ra công trình xây dựng cùng lúc với khu tưởng vọng cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu ở Bạc Liêu nhưng vì gia đình bà Anh tranh chấp đất nên chưa sao giờ khởi công được", ông Tiên cho biết thêm. Dân miền Tây không xa lạ với bác Ba Phi bởi ông là nhân vật trong văn học dân gian gắn liền với những mẩu chuyện cười mộc mạc.

Bà cho rằng nếu gia đình không mâu thuẫn nhau thì khu tưởng vọng bác Ba Phi đã được xây dựng. Năm 2003, Ba Phi được Nhà nước truy tặng danh hiệu Nghệ dân chúng gian và tỉnh Cà Mau đã đầu tư dự án xây dựng khu tưởng niệm ông.

Duy Khang. Ảnh:  Duy Khang  Sống với vợ cả không có con, đêm đêm Ba Phi kéo đờn não ruột

Chuyện buồn của gia đình bác Ba Phi

Sinh năm 1884, đến tuổi "bẻ gãy sừng trâu", Phi cao lớn hơn người.

Đường vào khu mộ bác Ba Phi với 2 người vợ. Vài năm sau, Cà Cham sinh cho Ba Phi 3 người con gái rồi bệnh mất khi mới 24 tuổi. Theo bà Dung, trước khi mất cha bà đã chia đất đầy đủ cho 2 con gái, 3 con trai và mọi người đều có sổ đỏ. Ông được mọi người quý mến bởi tính tình vui vẻ, khảng khái và đặc biệt là luôn kể chuyện dí dỏm vấn người nghe. Thửa đất cỏ mọc um tùm cạnh nhà bà Nguyễn Thị Anh là nơi bác Ba Phi cất nhà ở cùng con cháu đến cuối đời (hưởng thọ 80 tuổi).

Thấy Phi khỏe mạnh, thiệt thà nên Hương quản Tế giàu nhất vùng nhận vào làm mướn rồi gã ái nữ Trần Thị Lữ kém ông 6 tuổi. Ở tuổi 58, bà sống độc thân và cất nhà ở riêng vì tranh chấp đất với mẹ. Đối với con trai đích tôn Nguyễn Tứ Hải, mẹ ông này gặp Ba Phi rồi mang bầu trong những lần Hương quản Tế cho rể chở cá bán tận Mỹ Tho.

Tiếng cười sảng khoái vui tươi, gắn chặt với đồng ruộng, chim thú, cây rừng, có giá trị nghệ thuật cao. Thương rể chăm chỉ, cha vợ cắt đất cho Ba Phi đến 500 mẫu. "Chính quyền vận động mẹ mang di ảnh ông nội đặt lên bàn thờ nhưng không được.

Trong căn nhà vách tôn nền đất thờ Ba Phi với hai người vợ, di ảnh nghệ nhân có tài kể chuyện thổi phồng gắn với đồng bưng miệt rừng U Minh đã bị gia chủ giấu mất

Chuyện buồn của gia đình bác Ba Phi

Tỉ dụ chuyện rắn tát đìa bắt cá, chọi đá làm tàu bay rơi, leo cây ớt té gãy chân, le le tập thể dục, tàu rùa chạy nhanh như tàu máy, rắn hổ mây tát nước khô cả đìa cá, lúa nở dưới nước, nếp dẻo đến mức treo được con chó trên xiên nhà, chim chóc bay rần rần che mát cả góc trời, cá rô ăn xoài nhiều nên nấu canh chua không cần dầm me hay chuột vừa chắp tay sau đít vừa hứng lúa.

Ông Hải có 5 người con, vợ là bà Nguyễn Thị Anh (81 tuổi) sống một mình vì mâu thuẫn với con gái lớn Nguyễn Thị Dung.

Bà Dung là cháu nội lớn nhất của bác Ba Phi. Sợ ông buồn, bà Lữ bàn cách cưới vợ cho chồng. Net  , Chủ tịch UBND xã Khánh Hải Trần Triều Tiên khẳng định duyên cớ chậm tiến độ xây dựng khu tưởng vọng bác Ba Phi là do gia đình bà Anh chưa giải quyết xong tranh chấp đất.

# Gian Nguyễn Long Phi (bác Ba Phi) sinh sống đến cuối đời. Ảnh:  Duy Khang  Qua khỏi trọng tâm xã Khánh Hải (Đầm Dơi, Cà Mau) gần 5 km, cuối con đường nhựa ở ấp Lung Tràm là nơi cố nghệ quần chúng. Không qua lại với con gái lớn, bà Anh thẳng băng khóa cửa nhà đi đâu không ai rõ. Sau đó ông hiến lại cho chính quyền, chừa hơn 50 ha cho con cháu canh tác. Tá điền gọi bà là Ba Lữ nên từ đó về sau mọi người gọi Phi bằng Ba Phi theo thứ của vợ.

Chiến tranh loạn lạc, Ba Phi mất đi hai con gái, người còn lại đang sống ở huyện Trần Văn Thời. Căn nhà này có bàn thờ nghệ quần chúng gian nhưng di ảnh Ba Phi được chủ nhân gỡ xuống và thẳng tuột khóa cửa ngoài.

Cô bé X không có ở đi theo lối riêng nhà.

Thầy nói cô bé X đã đi đâu đó không có ở nhà, và đường vào nhà cô ấy cũng rất đẹp… Sau này, mỗi lần nhớ lại chi tiết này tôi tự cười một mình, đúng là thầy Hùng hiểu tâm lý trẻ mỏ

Cô bé X không có ở nhà

Về nhà, tôi hồi hộp bóc thư, đọc mê mãi. Thầy nuôi mấy con chim bồ câu, và tôi lãnh việc tìm lúa cho chúng, mà vùng này khi ấy lúa nhiều.

Tôi mê sách, luôn thiếu sách đọc, mà mấy ông cha cấp III thì có nhiều sách nhất. Viết xong, tôi cẩn thận bỏ cánh thư vào một bao thơ màu xanh, gửi đi và hồi hộp chờ đợi… Vào một ngày đẹp trời, người bưu tá đạp xe lọc cọc vào xóm nghèo hỏi thăm tên tôi. Thầy Hùng kể đủ thứ chuyện ngoài ấy, về dòng sông Hương thơ mộng, về ngôi trường cổ kính nơi chị Hương dạy.

Và tôi được mượn bất cứ sách nào về đọc. Phường…, tỉnh thành Huế, một cô bé xinh đẹp mà tôi biết… ở trong sách của Nhà xuất bản Kim Đồng.

Các ngôi trường ở gần nhau nên ngay từ cấp I tôi đã mon men làm quen với mấy thầy cấp III.

Mấy con chim bồ câu thầy Hùng đã thả tung lên trời xanh trước lúc ra đi… Sau này, khi học lên cao, hiểu về sự hư cấu và sáng tác văn học, song tôi vẫn xăm với sự “hợp tác” của thầy dệt nên câu chuyện lãng mạn về cô bé X. Đơn giản vì xóm tôi ở hồ hết là bà con người Khmer, có người không rành tiếng Việt, cũng chẳng mấy ai biết họ tên thật của tôi, cũng chưa thấy bưu tá vào hẻm này bao giờ… Tôi đuổi theo và gọi to, vì đoán đấy là thư hồi âm của thầy Hùng.

Có thể gọi đấy là vốn dĩ văn chương thầy cho tôi. Một cánh thư màu xanh, vậy mà nó đã đi theo tôi cho đến bây chừ, lãng mạn lung linh như chuyện cổ tích, khơi gợi trong tâm hồn trẻ thơ những xúc cảm đẹp đẽ, ấm êm… Sau đấy ít lâu, thầy Hùng cưới chị Hương và chuyển về ngoài ấy dạy. Khi ấy, thầy thường đàn hát nghêu ngao những bản tình khúc, và bảo nhỏ với tôi về chị Hương, cũng là bố (nhưng dạy tiếng Nga) ở trường trung học ngoài Huế.

Không có thầy, tôi cũng không thường đến khu công thự cũ ấy nữa. Thích nhất là chuyện về cô bé X mà tôi nhờ tìm. Và cũng bởi chính mấy ông thầy độc thân xa nhà buồn hiu rất thích có trẻ con bầu bạn khi rời bục giảng.

Lần đầu, tôi biết khi người đàn ông đang yêu là như thế nào. Rồi thầy tạm biệt tôi trong một ngày đầu mùa hè, ba lô túi xách lên đường… Mấy ngày sau đó, tôi nghí ngoáy viết cho thầy một lá thư, cánh thư trước hết của tôi. Chú ấy qua khỏi nhà tôi, đạp đi gần cuối xóm tôi mới biết và đuổi theo mướt mồ hôi.

Trong đó, thầy Trịnh Xuân Hùng là thân thiết với tôi nhất. Tôi viết ra và mong sao thầy Hùng đọc được, để cười một mình như ngày xưa thầy từng làm, mỗi khi có chuyện vui.

Song kỷ niệm chính của tôi với thầy Hùng là ở chuyện khác. Minh họa từ internet Thầy Hùng trắng trẻo, cao ráo, thích âm nhạc và hát khá. Khoanh tay! Mà khi ấy tôi làm gì biết được về sự hư cấu trong văn chương. Chú phát thư dừng xe, nhìn tôi mỉm cười, hỏi và trao cho tôi cánh thư cũng màu xanh tuyệt đẹp có hình vẽ chiếc phi cơ ở trên. Nguyên do là bởi chứng ghiền đọc sách của tôi.

Buồn cười nhất là ở cuối thư, tôi tái bút nhờ thầy tìm giúp nhà một cô bé tên X, ở đường…. Tôi viết về mấy con chim bồ câu và hỏi thăm về chị Hương, về cảnh trí ngoài ấy - nơi mà tôi biết nhiều qua sách.

Chiêm ngưỡng Em và mộc miên.

Lửa của yêu thương ấm áp, của sẻ chia tâm thành từ những chuyến đi không quên mang theo bong bóng, kẹo và máy chụp hình

Em và mộc miên

Sau này mới biết, em yêu hoa mộc miên chính vì sinh khí mãnh liệt ấy, tuy hoa đã rời khỏi thân cây nhưng vẫn nối hiến dâng sinh khí. Cái lãng mạn của tình nghe đâu không chỉ được xác tín bởi mỗi hoa hồng, chocolate, hương thơm và nến, mà còn bằng vị mặn của mồ hôi đổ xuống cho lý tưởng.

Cái nhấp like (thích, quan tâm) cùng lời comment (bình luận) em ưu ái dành cho kẻ đắm đuối màu mộc miên năm cũ là một sự đồng cảm thực tâm.

Ta “offline”. Để chơi với những đứa trẻ nơi dặm đường giang san, để mỉm cười dắt nhau qua những miền kỷ niệm rồi cùng quay về thành thị và nối xót thương…  LƯU ĐÌNH LONG. Gió giông có thể làm mình cheo leo chút xíu, nhưng mình sẽ sống như mộc miên, không ngã quỵ giữa dòng đời. Lần đó, ta đã tặng em nụ cười, bằng hình thức “icon”, nhưng thực ra, ta cũng mỉm cười và vui phất phới khi ghé thăm “nhà”, thấy “avatar” của em là cánh mộc miên đỏ nằm dưới gốc cây thật xinh, dẫu hoa đã rụng rồi.

Rằng, “bạn cũng thích mộc miên à, một sắc đỏ kiêu kỳ, một vẻ đẹp mạnh mẽ, vì để hoa nở thì lá cây phải rụng hết sau một mùa đông giá băng, trơ trọi… Cảm ơn bạn vì bài viết, và vì mộc miên!”.

Trái tim nhạy cảm trước cuộc sống cũng như biết sẻ chia với những thân phận con người đã cho em động lực để đi, đi để thắp lửa nơi trái tim người khác và đi để giữ lửa cho mình.

Đôi chân con gái dặm trường ngang dọc, nơi em qua in dấu những nụ cười của lũ trẻ vùng quê nghèo tả tơi, ta đã đôi lần đồng hành và thấy trân trọng em hơn. Em bảo, cuộc sống luôn có nhiều thử thách, con người cần phải vững chãi. Có lẽ, ta đã rung chuyển từ dạo ấy, từ cái triết lý giản dị em dán trên “tường nhà”, cũng như sao lần em “thuyết minh” bằng chính hành động của mình. Sự đồng điệu của tâm hồn kiểu ấy lắm lúc lại “ghi điểm” nhiều hơn, để mình bền lâu gắn bó, để mỗi độ tháng Ba về, nghe cái rét hanh hao, vác ba lô đi qua những miền quê phía Bắc, ngắm nước non, chụp hình mộc miên chín đỏ mà cảm nhận lửa lòng mình cũng đang cháy râm ran.

30 trẻ dị tật môi và hàm ếch được mổ chiêm ngưỡng miễn phí.

Riêng trong năm 2012, hơn 2,200 trẻ mỏ thuộc đối tượng này đã được giải phẫu và điều trị thành công. Các bác sĩ sẽ tiến hành khám gạn lọc và xét nghiệm, sau đó tiến hành phẫu thuật cho những trẻ đáp ứng đủ điều kiện giải phẫu. Dương Hải. Hồ Chí Minh (08) 2222 1008 trong giờ hành chính, hoặc đường dây nóng: 0904 88 5555. Để đảm bảo an toàn cho ca mổ, bệnh nhân phẫu thuật khe hở môi phải đủ 6 tháng tuổi và nặng chí ít 8 kg, bệnh nhân phẫu thuật khe hở hàm ếch phải đủ 18 tháng tuổi và nặng ít nhất 12kg.

Mọi thông báo về chương trình, gia đình có thể liên tưởng với văn phòng Operation Smile Việt Nam: tại Hà Nội (04) 3936 5426, tại TP.

Chương trình sẽ được tiến hành tại BV Hữu nghị Việt Nam- Cuba (37 Hai Bà Trưng, Hà Nội) từ ngày 4 đến 8/3/2013. Được biết, trong hơn 20 năm hoạt động tại Việt Nam, Operation Smile đã giải phẫu thành công cho trên 20,000 trẻ em không may bị dị tật khe hở môi - hàm ếch và các dị tật hàm mặt khác. Chương trình không nhận phẫu thuật cho trẻ bị suy dinh dưỡng, ho suyễn, sốt cao, bệnh tim mạch, tiểu đường và một số bệnh nội khoa khác.

Linh được chia sẻ kiện điện tử.

Giọng Bắc hẳn hoi

Linh kiện điện tử

Bố bỏ nhà máy sắm xe đi chở khách cũng chả giảng giải gì sất, tối mù mới về nằm dài ngủ trên giường xếp.

Hoàn không giục giã Phúc là tìm cớ "cắt đi", "về ở với em". Cái cảnh quát mắng tiếp diễn mấy lần rồi.

Phúc để yên một tẹo rồi đứng bật dậy, chỉ tay vào tủ áo xống: "Xin lỗi tôi có mở tủ, tôi có xem qua, hóa ra tuốt tuột cái sự sang giàu của cô là ở những linh kiện điện tử cô đem ra hàng ngày, nay một chút mai một tẹo. Phúc chưa từng tát Mây, chưa từng nói năng thế! Phúc bỏ đi.

Không thấy gì, Phúc tần ngần định khóa lại nhưng rồi lại tò mò: Cái gì đằng sau lớp áo xống sang trọng hàng hiệu mọc trên giá tủ? Hóa ra cánh tủ giáp tường lại có thể mở được, chỉ cần kéo như lớp kính.

Thằng Đức ôm con Hạnh im thin thít không dám khóc vì không muốn cho mọi người biết. Sờ trên đầu có cái khăn ướt đắp trán. Nhưng Hoàn tự chủ tự tín. Bố gặp chuyện gì mà đi khỏi nhà máy. Sáng sáng, Hoàn đi xe buýt của công ty đón những người ở phố cùng các sếp ngoại quốc cùng cả nhóm giám sát mới sang do công ty bị mất mát khá dày.

Cô hãy nói với ông ta cô tìm thấy do một người tới gặp cô, do anh ta áy náy lương tâm. Mây làm Phúc bình an thấy như vừa vượt thác: "Ngồi gần đây với anh".

Không thể hiểu được! Tôi đã nói rồi mà!". Mây đang thùa khuyết áo bị túm tóc giơ cái tay có kim đâm vào tay Phúc. Ông ấy cần gặp anh. Phúc muốn nói nữa nhưng gã kia phẩy tay: "Thì tôi đã bảo mà. Đứng đây ngày vài cuốc xe cho đám công nhân có nhu cầu về tỉnh thành lấy vài chục ngàn chả thấm tháp gì nhưng cho đỡ tức, cho đỡ ngồi một chỗ mà đau, cho đỡ tiếc nuối cái bằng kỹ sư.

Mặt lạt trông đã như chỉnh sửa qua dao kéo: "Thôi đi anh. Lúc đó đường vắng, xe đi khá nhanh, mọi người tranh thủ gà gật tới công ty mới ăn sáng.

Mây bảo có thầy thuốc bên kia. Bị theo dõi. Gã đi như chạy ra khỏi nhóm người gã vừa sỉ vả. Phúc kéo cánh cửa phụ và quờ tay vào. Tôi rất tiếc anh Phúc đây nhưng sếp bảo tôi phải thải hồi, phải chấm dứt. Ông sống sau chiến tranh thiếu thốn như hàng triệu người. Nhiều lần nhấp nháy, Phúc lãnh đạm với tay xem tin nhắn: "Đồng ý mua với giá đã thỏa thuận. Phúc sắm Wave Tàu chờ ngã ba đường có một lối rẽ về khu công nghiệp thân thuộc và một lối về thành phố, một lối về cái làng bên kia sông.

Lại có cả rên rẩm, có cả cải lương. Còn nhiều thứ. Cũng chả thấy hơn gì cái váy hồi nọ mặc. Trông Hoàn không còn tí đỉnh hơi hám nào từ cái làng dệt lụa bên sông ở đất miền Trung.

Ông ta sẽ tin cô. Có lẽ hàng nội, hàng rẻ. Tôi như cha tôi, tôi không thèm móc túi?. Khi cha tôi chết, trong nhà chỉ còn vài trăm ngàn.

Hoàn không có phản ứng gì. Phúc hỏi: - Bọn trẻ đâu rồi?. "Gì thế bồ của em?" - Giọng Bắc chuẩn không có lộn lạo "lờ nờ" như nhiều người tự xưng Hà Nội gốc. Phía xa là khu công nghiệp cho bọn ngoại quốc thuê đất hạn ít nhất là 50 năm. - Nhưng mẹ ơi, lấy tiền đâu.

Tao mà điên chúng mày ra bã!". Cô gái miền Trung thất nghiệp mà đi spa. Phúc không còn quát, chỉ nói như đã xem đã quyết tâm: - Tao sẽ về nhà bà! Tao đi xe ôm có tiền, tao uống rượu chơi đề cho sướng thân tao, để xem con mẹ mày có kiếm đủ mà tọng vào mồm không. Lớn nhiều" - Ông ta bắt đầu bối rối vì vốn tiếng Việt chưa thành thục - "Lớn nên cắt đứt, chúng tôi muốn kết thúc hiệp đồng nhưng cần lấy lại tài sản của công ty, không cần người móc túi tất nhiên.

Nghe nói mỗi lần hàng triệu. Ở đâu trên hành tinh này nếu mất mát thì tôi sửng sốt nhưng ở đây tôi không sửng sốt. Không phải em không lấy!". Đẹp như chọc tức như cười nhạo ông hả con kia! Phúc đã có tiếng nói của cánh đàn ông cùng làm ăn ngoài ngã ba đường. Phúc tơ mơ nghĩ có nhẽ Hoàn đã đem trả hộp linh kiện. Thế rồi ném vào toalét tẩu thoát tài sản. Bộ phận của Phúc có ba người được ông chủ ôkê liên tiếp cho đến khi gần một tháng trước đây, tuốt tuột tá hỏa: hộp linh kiện điện thoại vừa nhận ở kho về không cánh mà bay vù đi mất! Những con chíp nhỏ xíu có khi phải dùng kính lúp soi, những linh kiện điện tử quí giá còn trong vỉ mới coong đưa từ "chính quốc" sang.

Phúc nghiến răng: "Thưa bà, tôi xin cung kính lạy bà. Mẹ càng nhón nhén ra vào bố càng tức giận. - Tùy anh. Ban đêm trên đầu giường băng đĩa dạng khủng làm phước đang trần truồng cũng phải ngượng: "Thôi tắt đi, chuyện của người ta". Phúc cáu tiết xồng xộc chạy vào đá cái ghế nhựa túm tóc vợ.

Anh cũng thích em chứ gì?". Hoàn đã từng chui vào chăn Phúc trong khách sạn khi một tốp kỹ thuật viên được chủ thưởng cho sang nước họ vào tháng tư hoa anh đào ranh ma mọi lối đi.

Phúc ngờ ngợ "Chắc tích lũy được tiền". Không lấy nước thì quì xuống liếm chân cho bố mày". Em mời tới, ông ta bảo anh bị sốt do bị kiệt lực, chỉ cần ngơi nghỉ. Cha tôi đã trong sạch như rất nhiều người. Bàn tay công nhân thành thục hoàn thiện các sản phẩm đủ tiêu chuẩn tung ra các thị trường lớn. Châu đứng lặng rồi bảo Phúc: "Em không đi làm nữa đâu, em đi học thêm đây!". Tạm vậy rồi tính sau.

Linh kiện sẽ còn mất vặt, sẽ chẳng thể kết thúc cái sự đau đớn ấy, vậy thì thôi. "Anh ơi, thời này chả cần giữ gìn thế anh ạ. Phúc liếc mắt rồi như bị thôi miên về phía cái tủ đựng rất nhiều xống áo đắt tiền Phúc chưa hề sờ tay. ". Anh phải về với em! Minh họa: Ngô Xuân Khôi.

Giờ anh chỉ đi chở khách, không đứng ở cửa hàng. Phúc yếu ớt: "Sao làm thế?". Mỗi khi ra khỏi nhà, son phấn thơm nức.

Cứ thế cho đến khi cái hộp kia bay mất. Chứ Lâu nay anh ăn gì mặc gì? Ở đó ra hết. Cô nàng sà lại ôm vai Phúc rồi thọc lét rồi xoa tóc rồi hôn hít. Ông ta bảo: "Tôi không ngạc nhiên. Người thứ ba là Hoàn cũng chân thực, có lần trả lại cái ví chứa ngàn đô của giám đốc phân xưởng để quên trong nhà tắm. Mà không phải mình tôi ăn trộm vặt, không phải mình tôi làm mất danh dự của đám công nhân.

Lối về làng cũng quen vì có nhà của mẹ. Mà vốn đâu để kinh doanh?". Nó không hiểu sao bố nó, từ một người vui vẻ chỉ hay nói tục hay hút thuốc phun khói um nhà bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Phụ nữ con gái xứ ấy không nhân nhượng. Phúc nhăn nhó gật gật, chả thấy hứng gì, chả thấy đẹp cái sự lõa lồ của Hoàn như trêu gan như làm vết thương trong tim trầm trọng thêm.

Như sóng. Tôi là con của cha tôi, tôi mang dòng máu đó. Bông hoa dại miền Trung lấy lại phong độ. Đất sạch cỏ cũng sạch lá cây rì rào nghe được. Loăng quăng lẩn quất cái lũ kiến không tìm thấy lối ra. Anh em đồng đội cảm phục sự chân thực của ông đã đứng ra lo mọi điều. Những dây chuyền lắp ráp linh kiện điện tử trông thật sinh động dưới ánh đèn sáng choang. "Anh yên tâm đi, người đẹp của anh đã ra tay thì đâu vào đó, trúng phóc!".

Thôi, dù sao cũng để bố đi đi!". Để cho đi đi vậy! Đi càng xa càng tốt. Lũ lượt con em các miền đổ về. Hoàn lùa ngón tay vào tóc Phúc cười ỏn ẻn: "Anh nhà quê của em ơi, đừng đi xe ôm nữa, cứ ở nhà mình tính kinh doanh gì cho đỡ tèm lem?".

Không tốt ném đi như thế, không tốt bao lăm tiền đấy nha. Thấy khoe cả váy Guci hàng hiệu. Ngày bữa qua xưởng bên kia" - Ông ta vung tay chỉ - "còn phát hiện nhiều linh kiện điện tử đánh cắp xong bị ném vào toalét do người giám sát chúng tôi phát hiện.

Đừng đi đâu chờ em nhé!". Mây nhìn cái túi và nghĩ chắc anh ấy còn phải về vài lần. Như lửa. Trước đó suốt ngày giục rồi. Nhưng chả dám bình luận, phải gật gật nheo mắt. Hãy vì tôi vì Châu, đừng để người ta nghĩ xấu về chúng tôi. Mây lấy khăn nhúng nước lau mặt cho chồng. Chúng tôi, cả tôi nữa đã từng kính trọng nhưng không thể kính trọng khi móc túi cả con chíp điện tử rồi đến cả hộp linh kiện.

Rồi tưởng Phúc ngủ say, cô nàng mở tủ cho cái gì vào túi xách, để chìa khóa vào hộp phấn, đinh ninh các thứ lủng củng thế Phúc không thể biết có chìa khóa. Hoàn mua cá hồi thịt bò du nhập giở sách chế biến theo công thức.

Ông ta vẫn quí cô mà. Hoàn có nhà thuê, cả căn hộ nhỏ bên thị thành, trả tiền cả năm, nội thất tự sắm toàn thứ đắt tiền. Một cái tát nữa sang má bên kia của Mây. Một cách tĩnh tâm của cái lặng im trước giông tố, Phúc nắm tay gã đàn ông có cái kiểu cúi cúi khi đi như gấu: - Các ông cứ tìm đi, tôi muốn các ông tìm cho ra.

Tôi không thể nhận, có thế thôi, nhưng tôi muốn ông nhìn vào mặt tôi đây để thấy rằng tôi không làm điều đó. Em sẽ có nhà riêng! - Làm sao anh sống với em được. Phúc phóng xe như vô định như thường hiểu mình đang trong tâm thế nào. Cứ về đây thì điên. Đang ở nhà Hoàn chứ không phải ở với Mây, cô giáo tiểu học chân thật.

Ngô đang ngậm sữa rì rào trong gió chiều. Đương nhiên tôi chưa kết luận ai ăn cắp, tôi chỉ khó hiểu.

Chỗ này chẳng xa đô thị bao nhiêu mà yên lặng mà như bị bỏ quên. Lối về khu công nghiệp Phúc đã đi làm hai năm. Ông là người rất giàu khi nằm xuống. Anh sẽ nghỉ ngơi! - À, hôm qua có ông sếp nước ngoài nào đó gọi vào máy anh.

Ngôn ngữ đó cũng lạ. Phúc dựng xe ở sân rồi quát vào trong nhà: - Đâu rồi? Có mang cho bố mày chậu nước không thì bảo! Không ai nhúc nhích.

Mẹ chỉ muốn bố ở nhà cho yên thôi chứ tiền đáng gì. Nhưng sống với Mây rồi, Mây mềm mại trong trẻo là vợ rất hoàn hảo cũng khó dứt ra chứ. Những gã quan chức thời cho thuê đất đặt những chữ ký hàng tỉ, đủ tiền cho ba đời vung vinh, nông dân mất tiêu đất cho nền công nghiệp ối tiền rước về lỉnh kỉnh xe cộ máy móc.

Nhà máy lắp ráp điện tử để xuất hàng sang hàng chục nước chọn nơi này công xá rẻ như bèo nhưng xem ra chả lãi mấy vì chọn phải cái xứ người ta thích lượm lặt bỏ túi áo túi quần, trốn chui trốn nhủi qua hàng chục cái mắt điện tử theo dõi để đem ra ngoài được bất cứ cái gì.

Con gái xứ ấy nói với nhau không ai bên ngoài hiểu gì nhưng nói với người Bắc thì giọng Hà Nội chuẩn ưu điểm không hề ngọng "lờ và nờ" như nhiều người Hà Nội phố mắc phải. May mắn là không ai đâm vào Phúc. Tôi quì xuống đây! Phúc quì xuống thật. Phúc không biết trút giận vào đâu, cứ về nhà trút vào đầu nữ giới trẻ em, vừa quát tháo vừa nuốt đau vào trong.

Nhưng có nhẽ mình sẽ không trở lại. Ông này bập bẹ tiếng Việt, vừa đùa vừa thật nhìn theo Hoàn, giơ ngón tay cái đầu gật gật. Phúc nhìn thấy cái vẻ mặt lạnh của Hoàn mỗi khi đi trong nhóm đông không muốn thể hiện cảm xúc có với Phúc ban đêm ở xứ lạ. Phúc chuyển giọng van vỉ.

- Thế mới ngu! Ai bảo ngu lại còn tinh vi. Vấn đề là không hiểu được mọi người đã từng làm những việc lớn, những việc tốt trong chiến tranh. Đứa con trai 12 tuổi nhìn mẹ động viên: "Mẹ đừng sợ!". Nói xong Phúc vào phòng sếp rồi đi ra, tay xách túi du lịch, có vẻ cũng không mang hết áo quần. Phúc vờ ngủ. Ban ngày đi trong đoàn đông đúc không hề có thể hiện gì cái sự có với nhau ban đêm.

- Ừ. Một cái hộp có thể trị giá hàng năm trăm ngàn đô! Châu bảo Phúc: "Sao chuyện đó lại xảy ra chỗ anh em mình?". Đi làm ở nhà máy lắp ráp cũng rủng rỉnh quà thưởng, cũng sắm sanh nhiều quần áo, đâu phải chỉ cái túi kia. Phúc thấy điện thoại có tin nhắn: "Em đi gần trưa về sẽ mua đồ ăn sẵn.

Đứa nào chả ăn cắp?". Hoàn có học hành ở đâu không biết nhưng suốt một tuần ở xứ lạ, Hoàn thực sự thuộc về một người đàn ông lịch duyệt mà cô ta làm việc cùng bao lâu. Ông ta có lý nhưng cái lối mạt sát cả đám đông lại không thể có lý. Phúc xuống nhà lấy xe.

Đêm cuối nằm duỗi dài sau những chấn động dữ dội, Hoàn bảo anh phải về sống với em. Mình ở nhà với Mây đi xe ôm kiếm tiền. Tôi không thề không hứa nhưng tôi không làm điều này. Vẻ đẹp của vợ làm phước tức giận vì nó chả làm gì cho nỗi đau của Phúc chấm dứt. Phúc biết thừa là không thể chuyển lay cái khối sắt nguội đã được tôi rèn trong bão lửa kinh tế thị trường. Phúc tơ mơ ngủ, cái điện thoại đa chức năng loại mười triệu để trên bàn trang điểm lấp láy.

Chỉ có vấn đề là giá trị hàng hóa lớn. Chỉ một thôi! - Thì nói đi! - Cô mang hộp linh kiện vừa mất đó, tôi thấy cô chưa đụng tới do còn phải tiêu thụ cái cũ, cô hãy mang đến nhà máy gặp ông sếp. Cô gái miền Trung bấy lâu trông thật sành sỏi. Rời tay thằng này thì lấy cứt đổ vào mồm cả lũ. Tôi sẽ ra khỏi nhà máy, thậm chí lương tháng này tôi cũng không nhận.

Chỉ biết là họ đã quyết và mình phải bận lòng. Từ hôm cái hộp linh kiện bay mất, Hoàn không còn thực hành lịch trình đó và có vẻ giọng Bắc của Hoàn càng ngày càng chuẩn.

Phúc thờ thẫn đóng cửa tủ, để nguyên các thứ trong tủ rồi đờ đẫn ngồi ở giường. ! * Phúc phóng xe ra ngồi ở bãi sông.

Đáng phục lắm chứ. "Kinh doanh gì, anh chỉ làm nhà máy. Nhưng đứng đây cũng thấy mình rời xa đồng phục nhà máy và rơi thẳng xuống đẳng cấp thấp nhất của đời.

Cái xứ mà người ta đã làm gì là làm già nơi tới chốn không bày sứ không vô trách nhiệm không nhạt với chính nồi cơm của mình rồi đổ tội cho trời ban cho mình số mệnh rủi ro. Hoàn chỉ cần đi lướt qua ông chủ người Bắc Á khịt mũi: "Gì mà thơm thế mềm thế!". Cô gái miền Trung giọng Bắc chuẩn chì chiết.

Cô ơi, đau khổ cho tôi đã tin cô, thậm chí yêu cô…". Hoàn ôm lấy đồng nghiệp, hâm nóng thân còn ngập ngừng phải trái của Phúc cho đến khi bị Hoàn cuốn đi.

Chỉ vài tuần nay. Lúc đeo tiền đeo vàng trên lưng, ông đã không lấy cho mình một mẩu nhỏ. - Mẹ kiếm được! bấy lâu bố có đưa tiền đâu mà mấy mẹ con vẫn sống tốt. Phúc sững người, ngỡ bị tấn công, tát một cái trời giáng vào khuôn mặt gầy gò của Mây - người đàn bà hai con đã lớn mà xinh xắn nuột.

Mây quay đi cố giấu xúc động. Rồi Phúc ngất đi! Không biết mấy ngày sau Phúc tỉnh dậy. Hoàn nhảy ra khỏi giường, khúc giữa được che bằng cái khăn voan. Xống áo đàn bà mình không cần tò mò nhưng lúc này những âu lo bức xúc của Phúc chừng như có cái gì đó liên quan đến sự ấm no của cô nàng miền Trung thất nghiệp bị thải hồi khỏi một nhà máy bề thế ngoại quốc.

Cô nàng có vẻ bất ngờ nhưng lại buông một câu: - Đồ hèn, đồ điên, làm trò! Vớ vẩn. Lâu nay Phúc không phát hiện ra do có chút sương khói của sự yêu đương. Phúc chắn lối không cho ông này ra khỏi cửa. Cha tôi chết thật ở tuổi bảy mươi hai, người thời trẻ đã từng cõng trên vai cả ba lô vàng cả ba lô tiền đôla, tiền bạt, tiền Sài Gòn vượt rừng sang nước láng giềng để chuyển tiền vào cho miền Nam hoạt động.

Người ta tránh xa gã đàn ông ngất nga ngất ngưởng vừa đi vừa khóc vừa rủa xả gì đó, vừa cười ha ha.

Phúc không hỏi, sợ đụng chạm "tự do cá nhân" - ngữ Hoàn hay nhắc cho Phúc, ra cái ý công khai Phúc không được hỏi Hoàn làm gì đi đâu.

Em nghe ông ấy bảo anh khỏi thì tới nhà máy. Ông ta không to tiếng. - Đi học hết rồi! Mây xinh đẹp nhẫn nại dịu dàng. Hoàn sinh ra ở làng dệt lụa miền Trung xứ gió Lào khô cháy nhưng con gái lại trắng lại mịn như lụa. Có lẽ ông sếp muốn xin lỗi. Hoàn xuống cầu thang máy ra đường. Cũng không hẳn vì đau. Gặp ở chỗ cũ". Nhà máy không xây vững chắc, chỉ là những bộ khung chắc dựng lên vài tháng đã hoàn thiện một khu lắp ráp.

Cha tôi không tơ hào một tí trong số của nả chuyển vào chiến trường những năm đó. Châu mặt non choẹt có ria con kiến. Mây khóc: "Em chưa kịp đi lấy nước cho anh. Mở tủ. Phúc buộc cái túi sau xe, nghĩ sao tuyên bố: "Ly thân! Ly thân mới sống được.

Hoàn từ nhà tắm đi ra, kéo rèm che cửa sổ đọc tin nhắn, mặc xống áo vội vàng đi đâu đó rồi quay lại. Mây cúi gục xuống. Thành thị phía xa kia có mây bụi như khói đậy bao lăm con người dồn về một chỗ để cưỡi xe máy đè lên bóng nhau, để nhả khói để bóp còi để rối rít híp như đàn kiến gió.

Mây ôm thằng Đức vùi cả mặt đầy nước mắt vào cái ngực bé tẹo của đứa trẻ 12 tuổi, nơi có con tim cũng bé đang loạn nhịp vì xúc động: "Đức ơi mẹ khổ quá.

"Em đi tắm đây, hôm nay phải thực hành công đoạn tắm mới học ở chỗ spa!". Phúc tìm thấy chìa khóa.

Hai đứa con rồi, sống với Mây bao lăm năm Phúc chưa hề nếm cái bài ca thể xác với cường độ bỏng cháy, chưa hề nhập cuộc một cách lạ lùng thấy mình say đắm bay tít mít lên. Mặc vào đứng trước Phúc hỏi "Được không?".

Cứ thờ thẫn như thế cho đến gần trưa, Hoàn đẩy cửa vào, mặt tươi rói, tay xách nách mang, nhìn cũng đã thấy là toàn đồ ăn cao cấp. Hoàn quay lại như trưng bày tuyệt bút nghệ thuật. Mọi người đã từng hò hét không cho đặt camera, bảo là cần có tự do, nhưng ném đồ đánh cắp của công ty vào toalét thế là từ tương lai sẽ phải đặt camera theo dõi cả toalét, đừng có phản đối nha! Thôi, tôi không muốn gặp mọi người.

Không thể trở lại để nghe người ta xin lỗi vì bất cứ sự gì.

Bố là phi công, mẹ làm kinh doanh cỡ quốc tế. Đêm Hoàn gõ cửa: "Em nằm với anh nhé!". Cô làm cho nhà máy suốt ngày sống trong sự nghi ngờ, người nọ nhìn người kia, ông sếp ngoại quốc sỉ vả mọi người về thói móc túi vặt của người Việt.

- Tôi! - Phúc hét lên - Tôi đây! Tôi không trộm cắp. Người nữ giới đứng im. Châu chỉ đi làm cho có công việc, cho thấy mình bổ ích, cho xứng với tấm bằng khoa học lấy từ trường đại học tăm tiếng ở Pháp.

Châu và Phúc nhìn nhau. Tôi chỉ van lơn cô một điều. ". Một mớ linh kiện điện tử cái còn trong vỉ cái đã bóc rời và sau những sự tứ tung này là cái hộp linh kiện điện tử đã mất - cái cớ để lão sếp xỉ vả Phúc sỉ vả Châu, cái cớ để Phúc ra đường, để Phúc đau như cắt hàng tháng nay.

Người nọ thấy người kia chân thực. Lâu lắm rồi Phúc mới xưng anh với Mây.

Phúc không hề biết rằng mình đang đi về con đường quen thuộc rẽ về xóm lao động, nơi có căn nhà thuê, nơi có Mây, có hai đứa con. "Kệ mẹ mày, cúi xuống liếm chân cho ông!". Châu không như Phúc còn phải ở nhà thuê; hai đứa trẻ, cô vợ vụng mau nước mắt. Gã chủ có dáng đi hơi cúi, người không vâm váp, nói lơ lớ tiếng Việt đứng giữa phòng. Phúc đã ở trong bộ phận rà soát linh kiện trước khi đưa tới các phân xưởng.

Mặt Phúc cứng đanh lại uất ức nhưng chẳng thể nói gì. Bên giường là Mây. - Thôi, tôi xin thua, tôi xin lỗi đã nói gay gắt với cô. Chả nói với mẹ gì cả.

Mách nhỏ Lần đầu tiên ở Gala Cười 2013….

Đỗ Đức -

Lần đầu tiên ở Gala Cười 2013…

Có thể kể đến ở đây như: Tiểu phẩm  Internet về làng  của nhóm các nghệ sỹ đến từ hí viện tuổi trẻ, hay  Bà ngoại thời a còng  của các nghệ sỹ miền Nam và miền Trung… “Tiếng cười bản thân nó có rất nhiều ý nghĩa và cũng mang lại cho khán giả truyền hình những giờ phút tiêu khiển thực thụ vui vẻ, sảng khoái. Lần đầu tiên ở Gala Cười có sự kết hơp của các nghệ sỹ ba miền Bắc, Trung, Nam Theo NSƯT, Đạo diễn Đỗ Thanh Hải, Tổng đạo diễn của  Gala Cười 2013  , sẽ có một sự kết hợp rất thúc giữa các nghệ sỹ hài được yêu thích ở cả ba miền, Bắc, Trung, Nam trong cùng một tiểu phẩm.

“Thực ra các nghệ sỹ hài trên toàn quốc vẫn thường có những sự giao lưu và biểu diễn cùng nhau. Với những tiếng cười từ  Gala cười   chúng tôi hy vọng rằng khán giả sẽ bước sang năm mới với nhiều niềm vui và cả một năm xoành xoạch chứa chan niềm vui, hạnh phúc”, NSƯT, đạo diễn Đỗ Thanh Hải tâm tình. Bên cạnh tiết mục phối hợp độc đáo của các nghệ sỹ hài ở 3 miền Bắc, Trung, Nam  Gala Cười 2013  hứa sẽ mang đến cho khán giả truyền hình rất nhiều những tiếng cười nhưng cũng không kém phần thâm thúy mà sâu sắc.

Ở  Gala Cười   năm nay, chúng tôi nạm tạo nên những sự xăm nho nhỏ, đấy là sự phối hợp độc đáo của các nghệ sỹ hài ba miền Bắc, Trung, Nam trong tiểu phẩm  Tình bạn  với sự phối hợp giữa Vân Dung, Quang Thắng ở phía Bắc, diễn viên Đức Thịnh ở phía Nam và diễn viên hài Hiếu Hiền ở miền Trung”, NSƯT, đạo diễn Đỗ Thanh Hải tiết lậu về sự phối hợp đặc biệt ở  Gala Cười 2013.

“Thực tế, sự phối hợp của các diễn viên phía nam và phía bắc có màu sắc khác nhau và kể cả cách đón nhận của khán giả ở các miền cũng tương đối là khác nhau

Lần đầu tiên ở Gala Cười 2013…

Đây cũng là lần trước hết,  Gala Cười  có một sự phối hợp khá huých và độc đáo này, bởi trước đây các nghệ sỹ hài ở cả ba miền thường chỉ biểu diễn trong những tiểu phẩm của họ. "Đấy chính là lý do mà nhiều khi chúng tôi rất e dè và năm nay chúng tôi cũng hy vọng sự kết hợp này sẽ mang lại sự ham thích cho khán giả truyền hình”, NSƯT, đạo diễn Đỗ Thanh Hải san sẻ. Ở  Gala Cười 2013  tới đây, bên cạnh các nghệ sỹ hài vốn đã rất quen thuộc như Xuân Bắc, Tự Long, Quang Thắng, Vân Dung, Chí Trung… còn có sự góp mặt của nghệ sỹ Đức Thịnh, Thúy Nga ở miền Nam và diễn viên Hiếu Hiền đến từ miền Trung.

Thành thử sự kết hợp đó là sự phối hợp cần phải tính toán, có thể nó mang lại hiệu quả rất tốt nhưng ngược lại thỉnh thoảng nó không hợp gu". Tuy nhiên, việc biểu diễn trong cùng một tiểu phẩm có đặc thù riêng của nó, giữa khán giả phía nam và phía bắc, cách kết nạp của họ trong tiếng cười cũng khác nhau. Các nghệ sỹ hài trong tiểu phẩm Tình bạn ở Gala Cười 2013  Lần trước tiên thực hành một tiết mục độc đáo và khá lạ lẫm này, NSƯT, đạo diễn Đỗ Thanh Hải cũng có những sự lo âu một mực bởi tính hiệu quả của tiết mục.

Dũng khùng: Đừng bắt sáng tạo khán giả phải bác học!.

Dù có nhiều nhận xét về phong cách hài trong phim của anh nhưng chẳng thể phủ nhận, phim của anh kéo được khán giả tới rạp và mang lại lợi nhuận cho nhà sinh sản

Dũng khùng: Đừng bắt khán giả phải bác học!

Còn về giác độ một chàng trai độc thân, một cô gái hí hước cuộn anh chứ?  Tôi thích người hí hước, năng động và tự chủ. Anh nghĩ gì về điều này?  Tôi coi trọng bản thân và quý trọng người khác. Mỗi người sẽ có nhận định riêng của họ. Anh có nói là thích phim của Quentin Tarantino, người vốn lừng danh với những bộ phim bạo lực.

Từng làm ban giám khảo của nhiều chương trình truyền hình thực tiễn, vững chắc anh đã chứng kiến nhiều cảnh huống khôi hài từ đây, có khi nào anh lấy đó làm chất liệu cho những bộ phim của mình?  Những câu chuyện đời sống hằng ngày nó sẽ thấm vào nghĩ suy của mình.

Người ta bảo Dũng khùng lấy phong cách hài nhảm của Châu Tinh Trì để theo đuổi trong các tác phẩm của mình.

Nhưng chọn làm phim, anh lại chọn hài. Đeo đuổi thể loại khôi hài từ những bộ phim truyện nhựa đầu tay, anh chọn cho mình phương pháp nào trong muôn ngàn phương thức tạo nên tiếng cười?   Hài có một ngàn cách miêu tả, có khi vô lý đến hài hước, cũng có khi chân thật đến phải cười.

Tôi chọn cách kể chuyện tả xúc cảm và góc nhìn của mình bằng cách nhẹ nhàng, gần gụi để dễ nghe, dể hiểu. Châu Tinh Trì hay ở chỗ, tạo được kiểu phim riêng cho mình, đó là điều đáng coi trọng. Mỹ Nhân Kế   là một bộ phim khác hơn những bộ phim tôi từng làm trước đó. Đạo diễn phim hài thì phải là người hài hước, ít ra là khi kể chuyện, hẳn nhiên là thế như anh dìm ở trên.

Những bộ phim made in Dũng khùng như Hồn Trương Ba da hàng thịt, Nụ hôn thần chết, Giải cứu thần chết , Những nụ hôn tinh quái , Mỹ nhân kế …cũng luôn là bảo chứng phòng vé cho mùa phim Tết cũng như cho những nụ cười mà khán giả sẽ được hưởng khi đã yên vị trong rạp.

Bởi tính tôi không thích sự đánh đố. Xin cảm ơn anh!   Thúy Phương. Hai là biết thêm một quán để tránh. Ở giác độ một đạo diễn phim hài, anh mong việc này thế nào?   Đa phần những người hài hước là những người thông minh, có duyên, bất kể vùng miền.

Trong một lần đáp báo chí, anh nói rằng, khi kiếm đủ 100 tỷ cho phim Việt, anh sẽ làm một bộ phim “đằm hơn”. Vì sao vậy?  Thật ra thì tôi xem nhiều thể loại phim và cũng thích nhiều kiểu chẳng liên quan đến nhau.

Cái quan trọng là người kể phải thấy hài và người xem thấy hài thì đó là phim hài. Vậy, khi nào thì bộ phim đằm hơn của anh xuất hiện? Dự án tiếp theo của anh là gì?  Khi có tiền tôi sẽ làm những bộ phim khác hơn.

Nếu thật sự thích thì tôi thích phim của Quentin Tarantino hơn. Tôi sống và làm theo cách của mình, không bắt ai lấy mình là chuẩn mực nên không lo hay buồn bực gì về quan điểm này.

Tôi chọn hài bởi với tôi, có những thứ nghiêm chỉnh giả đò còn nhảm và nhạt hơn hài. Còn với người xem, họ chọn phim xem như chọn quán ăn vậy, họ sẽ tìm quán mà mình thấy thích hợp

Dũng khùng: Đừng bắt khán giả phải bác học!

Dự án của tôi hiện đang ký giao kèo nhưng chưa thể công bố được.

Nhưng cả hai đều có giá trị, nếu bạn là người có nhu cầu khám phá. Người ta nói nhiều về phong cách hài khác nhau giữa Nam, Bắc, tính vùng miền và cả nền móng văn hóa, chỉ số IQ. Còn Dũng Khùng là tên tôi tự đặt nên tôi hài lòng. Quan trọng là mình chọn góc nhìn nào. Hãy kể chuyện theo cách của mình và tìm sự chia sẻ ở những đối tượng mà mình muốn.

Mà người hài hước thì…sáng dạ. Với tôi, đó là một việc nghiêm chỉnh…rất nhảm.

Anh test điểm IQ của mình là bao nhiêu chưa?   Không, tôi không bao giờ check IQ. Vì thế, hãy chọn cách kể để người nghe hiểu bạn đang muốn nói gì và có xúc cảm với chuyện đó.

Quan trọng là điều bạn muốn nói, muốn chia sẻ phải là điều bạn tâm đắc. Tôi thích phim   Forrest gump   nhất nhưng lại thích cá tính của Queentin Tarantino, cũng như tôi thích sự đa dạng của Lý An và thích cả sự nghiệp của Steven Spielberg. Nhưng nó sẽ rất khác   Mỹ Nhân Kế   , dù tiền không cần phải nhiều hơn. Anh có công thức cho phim hài không?   Làm phim cũng giống người ta kể chuyện vậy.

Nhiều khi chung một sự việc mà người thì thấy hài, người thì lại thấy bít tất tay. Với doanh thu kỷ lục của Mỹ nhân kế , con số đó đã được hoàn thành. Và họ có hai khả năng, một là có thêm một quán hợp với mình. Đừng đòi hỏi khán giả phải là nhà bác học trong khi chúng ta thì cũng chẳng phải.

Dĩ nhiên tính địa phương cũng chiếm một phần quan trọng trong tiếng nói văn hóa vùng miền và một sản phẩm muốn đánh vào thị trường hay đối tượng nào thì cần phải có sự nghiên cứu kỹ càng. Thỉnh thoảng, khi có nhu cầu tìm cái lạ thì họ vào quán mới. (TGĐA) - Nổi tiếng trên mạng từng lớp về tính hí hước, Facebook của Dũng khùng được rất nhiều dân mạng ưa chuộng bởi những câu chuyện vui và cách nhìn đời hóm hỉnh của mình.

Anh có định trở nên vua hài nhảm của điện ảnh Việt?  Tôi chỉ thích bộ phim   Kungfu hustle   của Châu Tinh Trì thôi. “Hài nhảm kiểu Dũng khùng” là hạng mà khán giả gắn mác cho những tác phẩm của anh. Trông anh hài nhất khi đang làm gì?  có nhẽ là khi ngủ, nhưng lúc đó thì tôi không quan sát được mình.

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Chửi tận hưởng đổng nên họa.

Nội triển khai các hạng mục về thiết kế và thi công nội thất cho rất nhiều căn chung cư tai Times City nhằm mang đến cho mỗi gia đình sự chấp thuận nhất về không gian, tính thẩm mỹ và đặc biệt là sự tiện dụng nhằm đáp ứng được tuốt luốt nhu cầu về sinh hoạt cho mỗi gia đình thất cũ thanh lý trần thạch cao    nội thất đồ gỗ tran thach cao vinh tuong    đẹp  Theo thuật phong thủy không nên đặt bếp nấu  báo giá trần thạch cao  bếp dựa vào tường nhà bếp, bếp nhìn thẳng ra cửa chính hay phía sau bếp là cửa sổ vì gió sẽ thổi vào bếp từ những cửa này, đặc biệt không nên đặt bếp nấu ở cạnh cửa sổ có màng tang phía tây chiếu vào vì nếu bạn đun bằng bếp dầu hay ga gió không chỉ thổi tắt bếp ma mùi dầu, ga còn gây độc hại cho người.

Ngoại giả, không nên đặt bếp ở gần phòng ngủ vì bếp nóng nực, hơi dầu mỡ, người hít phải nhiều hơi này sẽ có hại cho sức khỏe.   trần thạch cao đẹp ở tại Hà Nội  tham khảo  Dưới đây là những gợi ý nho nhỏ giúp bạn….

Nội thất vụ bản trần thạch cao khung   gia tran thach cao  đọc thêm  chìm    Nam. Nội thất bàn ăn trần thạch cao vĩnh tường         HoàiDù không gian là rộng hay hẹp, không gian ban sơ có không được hoàn mỹ thì chỉ cần chú ý, thiết kế nội thất, sáng tạo không gian thì phòng khách đều có thể trở thành hoàn mỹ. Bạn đang có một nhà bếp cho tổ ấm của mình nhưng vẫn băn khoăn chưa biết bố trí những vật dụng thường ngày như thế nào để chúng vừa hợp với thuật phong thuỷ, vừa thuận lợi khi sử dụng.

Đặt bếp. Nếu bạn đun bằng bếp than củi lúc gió thổi lửa liếm ra 4 phía có khi còn gây ra hỏa hoạn.

Hawa tổ mách nhỏ chức giải Hoa Mai lần thứ 11.

Thay nên, bạn nên sắp đặt mọi thứ sao cho đảm bảo được mục đích là trẻ được khỏe mạnh, học tập tốt và mỗi tối có một giấc ngủ ngon. Giá    móc, kỹ thuật làm sản phẩm thật.

Cuộc thi dành cho toàn bộ mọi người trên cả nước, không giới hạn tuổi, quốc tịch, số lượng người dự. Xác định vị trí để tủ, kệ trước khi thiết kế để thiết kế hình chữ L, chữ U, G, I hay tủ bếp đảo. 12. Bếp rộng hay hẹp là nguyên tố chủ đạo quyết định việc tuyển lựa tủ bếp, nếu không nghiên cứu hiện trạng của bếp  thi cong tran thach cao o tai Ha Noi  kỹ trước khi mua tủ sẽ gây trở lực trong việc lắp đặt và sử dụng.

Chính thành thử thiết kế nội thất vi la đòi hỏi sự độc đáo, tinh tế và diễn tả được phong cách riêng của chủ nhà.

Thấp thì khoảng 2m. Để có phong thủy tốt, bạn không cần phải "làm mạnh mẽ" thêm cho gian phòng của trẻ bằng cách trang trí thật nhiều vật dụng hay những thứ được xem là biểu tượng của sự may mắn, vì việc đó có thể làm rối tung hoặc làm mất thăng bằng không gian nhỏ của phòng. Thí sinh sẽ được tham giaHai món đồ nội thất rất quan trọng trong một căn phòng cho con cái là giường ngủ và bàn học.

Các tác phẩm đoạt giải nhất, nhì, ba sẽ được trưng bày tại    nội thất văn phòng vách thạch cao chống cháy    hội chợ quốc tế để giới thiệu nhân kiệt thiết kế của Việt Nam. Tùy chiều cao của trần nhà bếp mà chọn loại cao hay thấp.

Các Ngọc. HCM. Hạn chót nhận bài thi là ngày 25. Hội đồng Xuất khẩu    nội thất âu tran thach cao dep    gỗ cứng Hoa Kỳ tài trợ chính cho giải. 2013 tại 179 đường Nguyễn Cư Trinh, quận 1, TP. Trần thạch cao chịu nước    được các chuyên gia Đức tham mưu về kỹ thuật   trần thạch cao đẹp  http://tranthachcaodephn.Blogspot.Com/  chuyên môn. Cao thì khoảng 2. Tổng chiều cao của tuốt tủ từ 2,4 m – 2,5 m, tầm với mở cửa tủ trên tối đa từ 1,8m – 1, 9m.

Ban giám khảo sẽ chọn ra 20 thiết    nội thất số  tran thach cao  1 tại mỹ tran thach cao karaoke    kế tốt nhất (tính áp dụng, thương mại cao, thẩm mỹ, độc đáo, thân thiện môi trường) để cung cấp gỗ và giới thiệu thí sinh đến doanh nghiệp hỗ trợ máy    nội thất chung cư vách thạch caoVới chiều cao của người Việt Nam nói chung thì kích tấc của tủ bếp dưới thích hợp thường có độ cao từ 80 – 90 cm, sâu từ 45-50cm, tủ bếp trên có độ cao từ 45 - 75cm, độ sâu trung bình từ 30 -35cm.

Các khóa đào tạo do nhà thiết kế John    nội thất bàn ăn gỗ vách thạch cao 1 mặt    Kelly (Hoa Kỳ) giảng dạy và    nội thất phòng ăn nhà bếp Thiết kế nội thất biệt thự: vi la là loại nhà ở được thiết kế và xây dựng trên một không gian tương đối hoàn thiện và riêng biệt với không gian xây dựng chung. Khoảng cách giữa tủ bếp trên và dưới khu vực bếp gas, máy hút mùi từ 60 – 80cm, khoảng cách giữa tủ bếp trên và dưới khu vực khoang chậu rửa, và khu vực khác từ 40 – 60 cm.

4-2,5m.