Lửa của yêu thương ấm áp, của sẻ chia tâm thành từ những chuyến đi không quên mang theo bong bóng, kẹo và máy chụp hình
Cái nhấp like (thích, quan tâm) cùng lời comment (bình luận) em ưu ái dành cho kẻ đắm đuối màu mộc miên năm cũ là một sự đồng cảm thực tâm.
Ta “offline”. Để chơi với những đứa trẻ nơi dặm đường giang san, để mỉm cười dắt nhau qua những miền kỷ niệm rồi cùng quay về thành thị và nối xót thương… LƯU ĐÌNH LONG. Gió giông có thể làm mình cheo leo chút xíu, nhưng mình sẽ sống như mộc miên, không ngã quỵ giữa dòng đời. Lần đó, ta đã tặng em nụ cười, bằng hình thức “icon”, nhưng thực ra, ta cũng mỉm cười và vui phất phới khi ghé thăm “nhà”, thấy “avatar” của em là cánh mộc miên đỏ nằm dưới gốc cây thật xinh, dẫu hoa đã rụng rồi.
Rằng, “bạn cũng thích mộc miên à, một sắc đỏ kiêu kỳ, một vẻ đẹp mạnh mẽ, vì để hoa nở thì lá cây phải rụng hết sau một mùa đông giá băng, trơ trọi… Cảm ơn bạn vì bài viết, và vì mộc miên!”.
Trái tim nhạy cảm trước cuộc sống cũng như biết sẻ chia với những thân phận con người đã cho em động lực để đi, đi để thắp lửa nơi trái tim người khác và đi để giữ lửa cho mình.
Đôi chân con gái dặm trường ngang dọc, nơi em qua in dấu những nụ cười của lũ trẻ vùng quê nghèo tả tơi, ta đã đôi lần đồng hành và thấy trân trọng em hơn. Em bảo, cuộc sống luôn có nhiều thử thách, con người cần phải vững chãi. Có lẽ, ta đã rung chuyển từ dạo ấy, từ cái triết lý giản dị em dán trên “tường nhà”, cũng như sao lần em “thuyết minh” bằng chính hành động của mình. Sự đồng điệu của tâm hồn kiểu ấy lắm lúc lại “ghi điểm” nhiều hơn, để mình bền lâu gắn bó, để mỗi độ tháng Ba về, nghe cái rét hanh hao, vác ba lô đi qua những miền quê phía Bắc, ngắm nước non, chụp hình mộc miên chín đỏ mà cảm nhận lửa lòng mình cũng đang cháy râm ran.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét