Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Trả lại đôi vai.

Lúc cần, tớ sẽ hỏi mượn, cậu sẽ gật đầu nhé, cậu yêu? Bùi Thu Hoàn. Trong lớp, cậu là người duy nhất sẵn sàng cùng tớ nếm trải nỗi khổ say tàu xe. Tớ mượn nó khi hờn giận người tớ thương, khi bị bố mẹ quát lác vô cớ, khi bị vướng víu vào những vụ hiểu lầm, oan ức. Tớ mượn nó xuyên suốt những chuyến xe lớp mình đi tham quan. Sau khi tớ đã tống khứ quờ những gì có trong bao tử ra, cậu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đến thảm hại của tớ rồi chìa đôi vai của cậu ra mời mọc. Cái giọng của cậu có sức "công kích" khủng khiếp khiến tớ phải banh miệng ra cười và nỗi buồn biết mình không còn chỗ ngự trị nên cứ thế lặng đáng ra đi.

Tớ mượn nó khi hai đứa ngồi trên ghế đá dài cổ đợi chuyến xe bus cuối cùng. Có phải do vậy mà khi gối đầu lên vai cậu, tớ thấy hình như nó đã mòn đi ít nhiều. Chỉ có cậu nhường tớ ngồi cạnh cửa sổ và vui vẻ ngồi xuống cái ghế mà mọi người bỏ qua.

Tớ hết bệnh trở về bên cậu đúng lúc cả lớp chuẩn bị cho chuyến dã ngoại mùa hè, đôi vai cậu nhún nhảy: - Phải thế chứ! Leo lên xe, người tớ lại nôn nao, lo tớ say, lo tớ mệt, cậu lại chìa đôi vai khoáng đạt của mình ra nhưng lần này tớ lắc đầu.

Ánh mắt cậu nhìn tớ khó hiểu, cậu suy diễn lăng loàn rồi cậu giận tớ. Gục đầu lên vai cậu, nghe cậu kể vài câu chuyện truyện cười, dăm câu chuyện cười cậu tự chế.

Ở đó, tớ ngửi thấy mùi của tin tưởng và chở che. Và nhiều nhất là đôi bờ vai nhỏ bé của cậu. Dạo tớ phát hiện ra mình bị bệnh, tớ đã mượn đôi vai của cậu liền tù tù hơn. Bạn bè dù không nói ra nhưng đều lảng tránh cái ghế trống cạnh tớ.

Một đứa con gái dị ứng với mùi xăng dầu nên hễ cứ lên xe là hỏi xin túi ni lông. Cậu nắm lấy đôi bàn tay xương xương của tớ ra lệnh: - Cậu phải làm phẫu thuật, cậu phải khỏe mạnh để còn trả nợ cho tớ chứ! Tớ nhập viện, cậu vội vã chạy theo sau không quên mang theo đôi vai dẻo dai và nhẫn nại chờ tớ bước ra từ phòng phẫu thuật.

Cậu à! Chỉ là tớ nghĩ đã đến lúc tớ phải trả lại cho cậu đôi vai mà tớ đã "dùng" quá nhiều, để đôi vai cậu được thanh thoả chút ít và bởi tớ biết có một người đang rất cần những khoảnh khắc thái bình trên đôi vai cậu.

Con bé mít mật là tớ, hơi một tý là khóc vậy nên đã bao lăm lần, bờ vai áo của cậu thấm ướt nước mắt của tớ. Tớ tìm đến nó mỗi khi có chuyện buồn nhưng lại chẳng thể khóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét