Đà Lạt sương mù xứ mơ mộng Thác Treo đứng sững chờ người đi Hồ than vãn ôm mối tình si Đà Lạt buồn còn sót lại chút gì thương yêu? Đồi Thông ơi! Tôi nhớ thương mỗi chiều Có cô em nhỏ chắt chiu tình thương mến Dệt bài thơ như trò chơi định mệnh Thương phận người thắp ngọn nến tri ân! Hồng Duyên
Cam Ly trắng xóa thác nước đầy tình tự trao gởi không người nhận Muôn hoa ủ lòng đón gió heo may Đà Lạt thương yêu ơi có hay! Hồ Xuân Hương! Sương phủ đong đầy Bài thơ sáng tác chưa trao tay Người ra đi không ngày trở lại.
Đồi thông xanh cỏ như làn tóc bay Thương người chung thủy chưa ngày gặp mặt Se sắt lòng Khói thuốc cay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét