Đối với chị tình là một thứ quán quân nhất. Xin chúc mừng Trần Thị Nương vào tuổi lục tuần mà vẫn còn "Hẹn với hoa hồng” chưa nở hết. Tỏa hương nhè nhẹ. Đúng là tình yêu không có tuổi. Chị si mê với thơ như say đắm với hai đứa con bằng xương bằng thị do mình đẻ ra vậy. Chị thường trằn trọc. Không có gì so sánh được.
Nhưng trái với ái ngại của tôi. Trần Thị Nương viết thơ như "trách nhiệm công dân”. Nếu không có chữ Yêu thì cũng có tứ ái tình. 2. Chừng như. Ý thì vuông. Nghề làm báo đã là quá khó nhọc với đàn ông. Chợ tình… hay những cảm xúc liên can tới cái sự Yêu. Đây chính là một trong những điều kiện giúp chị gom xúc cảm mới lạ để viết lên những câu thơ hay. Nước mắt chảy thầm. Hạnh phúc là gì.
Điều này là chân thực với tình cảm. Thậm chí gào thét khi thấy cái sự dửng dưng trong ái tình. Nhịp đập con tim. 1. Tuy nhẹ thôi nhưng đớn đau lắm. Bước chân chị đã ướm lên nhiều vùng miền Tổ quốc. Đọc câu thơ này bỗng thấy buồn. Tình đời. Tình người. Trong bài "Vỏ” chị lại có tứ thế này: "Kìa ai bèo dạt mây trôi/ Có nhau mà vẫn mồ côi tháng ngày”. Khóc òa lên khi câu thơ tròn. Nửa đêm nuốt đắng.
Có bao nhiêu đôi chung sống với nhau nhưng không có cái tình. Rất nhiều bài trong số 51 bài trong tập thơ này người đọc tìm thấy chữ Yêu. Cũng hồi hộp. Hẹn một mùa yêu… Lê Tự.
Có bao lăm người trên thiên hạ có hạnh phúc thực sự? bao lăm người bất hạnh? Có dám nói công khai như Trần Thị Nương. Tôi biết Trần Thị Nương khi chị về công tác tại báo Đại kết đoàn. Xúc cảm thơ vẫn còn nguyên đó. Mỗi lần chị "trở dạ” cho ra một câu thơ cũng đớn đau. Trong bài thơ Đỉnh núi chị viết: " lừng lững đỉnh núi này núi nọ/ Cũng lùn tè trước đỉnh ái tình”.
Đã in tới 11 tập rồi mà hứng thơ trong chị không hề nhạt. Cá tính của Trần Thị Nương trong đời thường. Chị đã trở nên một nhà báo xông xáo. Lúc đó chị đã vào tuổi ngũ tuần. Sự ái ngại của tôi khi nhìn thấy nhà báo từ miền núi về là điều dễ hiểu.
Cầm tập "Hẹn với hoa hồng” trên tay tôi thầm thán phục chị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét