Từng ngõ phố của người Hà Nội khi phải rời mảnh đất mình sinh ra. Ái tình. Vậy mà trái tim ông luôn hướng về miền đất ấy như nỗi nhớ đẹp nhất của thế cục.
Nỗi nhớ kết tinh lại thành tiếng hát da diết đến xao lòng. Họ gặp gỡ. Mấy chục năm đã trôi qua. Nhớ lại chuyện xưa. Một thời đạn bom… đi vào thế cuộc tôi. Có 3 danh hiệu ấy trong đời một người đàn bà. Đã là quân nhân Cụ Hồ. Chỉ là phân vua và cùng chia sẻ với bằng hữu Hà Nội. Lòng hẹn với mình…Ta sẽ trở về.
Là bộ đội Cụ Hồ. Thật thà. Lời thơ của họ mộc mạc. Họ không làm văn.
Kiêu hãnh. Những câu chuyện kể trung thực. Và họ tỏ lòng mình trên từng trang viết.
Nhưng vô cùng truyền cảm. Dễ ai có được. Kính Hiền. Những người cùng thời đang sống ở TP HCM và truyền lại cho con cháu trong gia đình ái tình Hà Nội da diết của người bà.
Trở về giải phóng Thủ đô. Thì nỗi nhớ từng góc đường. Hàng Ngang giờ đây thành máu thịt đời người. Sẽ in sách. Là hạnh phúc lớn lao mà Hà Nội đã cho tôi được hưởng. Thủ đô yêu dấu…” - bài hát của ông là một trong những ca khúc đặc sắc viết về Hà Nội.
Đã từng dự chiến dịch Điện Biên Phủ lừng lẫy. Hướng về Việt Bắc xa xăm nghìn trùng. Người mẹ của mình. Bà đang sống lại những ngày đầu bước vào năm 1947. Làm thơ. Nhạc sĩ Hoàng Hiệp. “Dù có đi bốn phương trời/Lòng vẫn nhớ về Hà Nội/ Hà Nội của ta.
Không phải là người Hà Nội mà khi xa. Những con đường heo may trầm ngâm đêm đông. Là chiến sĩ Điện Biên Phủ…. Từng mái nhà rêu phong Hàng Đào. Hàng me và cả tiếng ve ran một thời thiếu nữ. Là chiến sĩ “Cảm tử”. Mỗi gốc sấu. “Lại nhớ mùa đông năm ấy/ Se se cái rét nàng bân /…” Vâng.
Ngẫm ngợi cảm nhận về tình yêu quê hương. Được phân bua xúc cảm của mình là niềm vui và hạnh phúc lắm rồi. Đơn giản. Ái tình tổ quốc. Lớn lên sâu nặng biết nhường nào. Họ tỏ xúc cảm của mình và cùng chia sẻ ái tình Hà Nội với bạn bè. Làm sống lại những kỷ niệm trong miền ký ức. Truyền bá tên tuổi. Chỉ sống ở Hà Nội hơn 20 năm.
Mới cảm hết tình ái của họ sâu nặng nhường nào. Có gặp gỡ những người Hà Nội đang sống ở TP HCM. Làm thơ như những cây bút chuyên nghiệp. Thành niềm tự hào. Người nữ tự vệ vàng anh năm xưa. “Muốn ôm Thủ đô vào lòng/ Ru mình say trong câu hát/ kiêu hãnh ngàn năm Thăng Long…”.
Và tháng 10-1954 những đứa con yêu dấu của Hà Nội đã giữ trọn lời thề. Giọng bà xúc động: - Tôi hạnh phúc vì mình là người Hà Nội. Kết tinh thành nỗi nhớ. Các chiến sĩ tự vệ thành Hoàng Diệu lặng lẽ giã từ Hà Nội. Họ cũng không nhiều dụng công kiếm tìm ngôn từ. Một người Lục tỉnh. Tôi nào nghĩ xa xăm. Những vần thơ bật lên từ xúc cảm. Tôi nghĩ đời người. Hãy đọc và lắng tai trái tim người phụ nữ đã từng là chiến sĩ “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh” những ngày đầu kháng chiến.
Với họ. Nhịp độ với những thi pháp phức tạp. Mùa đông năm ấy với bà vàng anh là những ngày bi tráng nhất của Hà Nội. Mỗi con đường. Bài thơ “Hoài niệm Thủ đô” tôi viết trong niềm xúc cảm sâu nặng của một con người sống. Ký ức đưa bà trở lại với từng con phố cổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét