Xung quanh đều là bờ bụi lau lách rất um tùm nơi có nhiều chim chóc
Khi Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu lần thứ hai thi trượt thành Nam. Nhiều lần. Tri huyện Vũ Duy Kiểm được thăng chức lên làm án sát Hải Ninh. Dù về Vĩnh Tường với mục đích cốt yếu là dùi mài kinh sử nhưng thực sự Nguyễn Khắc Hiếu chưa thực sự chuyên tâm cho việc học lắm. Thôn An Cát có một đàm nước lớn. Đông miệng ăn nên Hiếu vẫn thường phải đi giã gạo. Lặng lẽ như vậy cho tới mùa thu năm Nhâm Tý.
Vì nhà giáo thụ nghèo. Bầu giời quang sáng. Tản Đà viết: “người con gái quan tri năm xưa đàn hay chữ tốt. Hai người thường dấm dúi trốn ông giáo thụ rủ nhau đi xem chèo. Quên cả sức nặng của bó củi mới kiếm được đang đè trên vai. Cô gái tài sắc chu toàn “hớp hồn” thi sĩ ngay lần đầu họp mặt Những mối thật tâm mà như mộng của Tản Đà là nguồn cảm hứng giúp nhà thơ viết nên những vần thơ tuyệt tác.
Gọi đùa Hiếu là Chu Mãi Thần làm cho cậu quên cả mệt nhọc. Ao phía bên nhà tri phủ có xây một chiếc cầu ao nhỏ xinh ngay cạnh bóng cây khế. Mặt đá nhóng nhánh cảnh sắc càng đáng yêu. Khi Nguyễn Khắc Hiếu về phủ Vĩnh Tường lần thứ hai. Bỏ kính đi. Sau này. Cô Út Vinh cũng được biết đến là người biết chơi đàn có tiếng. Hình ảnh ảo huyền và lộng lẫy này in sâu trong ký ức của Tản Đà.
Cô Vinh chê chồng mang con về phủ Vĩnh Tường ở với mẹ và cắt đứt hẳn quan hệ với người chồng ấy.
Vũ Duy Kiểm không có con trai mà chỉ có hai cô con gái. Hoảng như khi ở nhà còn được xem ở dưới lòng nước sâu cái bóng người con gái 18 tuổi rất trắng đẹp.
Cô Út Vinh bị cha trách mắng. Nó cũng để lại cho ông nhiều trằn trọc. Phủ lị Vĩnh Tường khi đó đóng ở xã Vũ Di với hai thôn An Cát và Bồ Điền. Bắn cung. Tình cảm của hai người đã rất sâu đậm do cô Vinh vẫn chưa lập gia đình. Thường cưỡi ngựa bắn súng. Khi ấy
Từng là cựu đội trưởng phong trào Cần Vương. Vũ Di giáp với Tứ Trưng cũng có một đầm nước lớn là đầm Dưng. Lúc chia tay. Nhà quan tri huyện và nhà của giáo thụ ở hai bên bờ của một chiếc ao thả sen. Cô con gái út tên là Vinh. Ông Nguyễn Tái Tích làm giáo thụ (Viên chức coi việc giáo dục tại một phủ trong thời phong kiến và Pháp thuộc) ở phủ Vĩnh Tường.
Thi sĩ không được gặp lại cô Út Vinh do cô bị cha quản chế. Tay đeo toàn đồ vàng cầm đuốc sáng đứng ngang bên bờ ao”. Cô cất tiếng cười giòn tan. Giăng lên. Lần thứ hai trở lại phủ Vĩnh Tường của Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu là vào mùa đông năm Quý Sửu 1913 sau những ngày rồ dại vì sự vỡ của mối đầu đuôi ở Cổ Đằng và Kê Thượng.
Lúc này. Người con gái lớn sau lấy tri huyện Vĩnh Tường khóa ngay sau cha mình. Suy tư về những chuyện ngang trái ở đời và kiếp tài sắc bạc mệnh của những người đàn bà trong xã hội lúc bấy giờ. Rộng khoảng 60 mẫu. Mối duyên không thành với người đẹp phủ Vĩnh Tường cũng để lại cho Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu một vết thương lòng.
Khi phong trào thất bại. Mặc yếm đào cài bông hoa trắng. Duyên không thành do không môn đăng hộ đối Một trong những lý do khiến Tản Đà không đến được với những mối tình trong mộng của mình là bởi cái nghèo.
Ánh đuốc soi tỏ mặt hoa và vòng ngọc xuyến vàng lóng lánh. Cũng đúng lúc này. Sau này. Vớt bèo. Một lúc lâu. Kì 3: Người vợ tần tảo cùng Tản Đà bôn ba sông hồ Tuấn Ngọc (còn tiếp). Cô Út Vinh vẫn thường ra cầu ao rửa thủ túc và và chơi ở gốc khế bên cầu ao. Vốn xuất thân là một đội trưởng võ đội của nghĩa binh Cần Vương.
Vũ Duy Kiểm dạy cho con gái út cưỡi ngựa. Nhân dân gọi là Vực Xanh hay Vực Cát. Sau được nhà thơ gợi lên lung linh diễm kiều trong “Giấc mộng con” khi tả cảnh thăm đền Taj Mahaj ở Ấn Độ: “Bước chân từ trong đền ra. Hai cô con gái của viên tri phủ cũng liền tù tù sang nhà ông bà Tích bởi viên tri phủ nhờ ông giáo thụ kèm việc học của cô con gái út còn Nguyễn Khắc Hiếu được vinh diệu làm phụ giảng trong lớp học ấy
Họ gặp cô Út Vinh mặt hoa da phấn cưỡi ngựa mang súng đi săn. Thường được gọi là Út Vinh rất xinh tươi và được cha rất đỗi nuông chiều.
Lúc này. Bản thân viên tri huyện cũng rất quý mến Nguyễn Tái Tích là bậc đại khoa và Nguyễn Khắc Hiếu vốn nức danh là thần đồng. Kiếm củi và đôi khi đi bắn chim về làm thức nhắm. Ông ra thú tội và được bổ dụng chức tri phủ Vĩnh Tường. Chân đi giày chấn thoa”. Lại cho học chữ hán. Khi đó ấm Hiếu có một người bạn đồng môn là Hoàng Văn Bôi ở Vũ Di là môn đồ của ông giáo thụ.
Hình ảnh mà Nguyễn Khắc Hiếu chẳng thể nào quên được cho mãi đến tận về sau đó là hình ảnh cô Út Vinh ra đốt đuốc rửa chân ở cầu ao. Sau mối đầu đuôi dang dở với cô con gái nhà họ Đỗ ở Hàng Bồ. Xung quanh cây cối rất rậm rạp.
Có lần gặp nhau bên đầm Dưng. Vũ Duy Kiểm cho xẻ ao sen thành hai ao. Cũng tại đây. Thời kì này. Hát Trống quân. Rồi chuyện tình cảm của ấm Hiếu và út Vinh cũng đến tai quan tri huyện. Cô Út Vinh tài sắc đã bị cha lấy làm bé thứ ba một viên tri huyện vừa cao tuổi vừa xấu xí.
Nguyễn Khắc Hiếu phải dời phủ Vĩnh Tường về thành Nam để dự khoa thi năm Nhâm Tý. Đây là tin vui với gia đình của viên tri huyện nhưng lại là một tin không mấy tốt lành cho mối tình mới chớm của cậu học sinh Nguyễn Khắc Hiếu và cô Út Vinh bởi Nguyễn Khắc Hiếu đã sớm nhìn thấy hiện tại tơ duyên sẽ chỉ là những kỷ niệm đẹp và buồn.
Chữ quốc ngữ và dạy cho làm thơ phú. Đi xem hát Ví. Cái tuổi hoa nở trăng rằm phô hết vẻ đẹp của người thiếu nữ. Còn gia đình quan giáo thụ phải soạn sửa chai rượu gói chè sang nhà quan tri tạ lỗi “gia giáo bất nghiêm” Mối tình của Nguyễn Khắc Hiếu và cô Út Vinh cứ nhẹ nhàng.
Trong một bài văn hồi ức lại về vẻ đẹp của cô Út Vinh. Tri phủ Vĩnh Tường khi đó là Vũ Duy Kiểm. Cô gái ấy vừa độ tuổi mười lăm. Đêm. Cô gái tài tình mỹ sắc ấy đã đem lòng yêu chàng lãng nhân tài tình Nguyễn Khắc Hiếu. Nhi sinh Nguyễn Khắc Hiếu lại có thêm một thiên tình sử mới – một thiên diễm tình cũng đẹp và buồn như trong những câu truyện cổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét